Quả thật, chiếc xe đạp của Tí trông rất dị kỳ. Sườn vàng hoe. Niền gỉ sét. Vè sau cong lên như đuôi ngựa. Tay cầm vểnh cao, chẳng khác nào đôi tai lừa. Tí 14 tuổi, đang độ “nhổ giò” cẳng dài lêu khêu, cưỡi con vật bằng sắt kêu cót két ấy, đôi vai nhô cao và cổ thụt đâu mất, trông thật khó nín cười.
Cứ mỗi độ tháng 9 - mùa tựu trường năm học mới - là tôi lại nhớ đến lá thư ngày ấy của anh, một lá thư thật dài đã làm trào dâng bao cảm xúc trong tôi, lá thư bắt đầu cho những lá thư dài vô tận tiếp theo…