ngồi buồn nhặt lá vàng rơi
mưa bay rả rích em ơi đường nào
trên trời muôn vạn vì sao
đâu là em đó lọt vào mắt anh
đã một năm em không ngồi cạnh
trái tim anh như đông cứng mất rồi
anh tưởng chừng không bao giờ ấm lại
nhưng em đã về sưởi ấm con tim anh.!.
ôi con tim mỏng manh trước thềm giông bão
anh làm sao chống đỡ nổi em đây
cũng may em người con gái hao gầy
nên anh mới bình phục ngay sau đó.!.
em biết không mưa to như ngừng đổ
trời bỗng trong xanh đất rộng đến muôn trùng
cảnh sắc lạ lùng như một năm về trước
em đã về đây sưởi ấm trái tim anh.!.
cái siết đầu tiên sau một năm xa cách
một năm rồi ta vẫn yêu nhau
tay trong tay bước nhẹ dưới mưa chiều
anh dẫn em vào thiên đường cổ tích!
một năm rồi cuộc đời anh tĩnh mịch
không chơi bài không nhậu nhẹt thâu đêm
không quán ba nhà nghỉ lúc lên đèn
không xa đoạ vào trò chơi vô ý nghĩa.
rồi cơn mưa chiều cũng từ từ khuất phía
bóng tối bắt đầu lan ánh sáng biến đâu rồi
em ngồi đó như một mình em thôi đó
chẳng hiểu sao tim anh bỗng nghẹn ngào
em chợt ôm anh và nước mắt tuôn trào
anh đã nói"Thôi nào cô bé!em còn khóc nữa ma bắt bây giờ"
em vẫn khóc vòng tay thêm siết chặt
"em phải ra đi anh có biết không anh!?!"
cả bầu trời muôn vạn vì sao
bỗng tan biến đi đâu mất hết
trước mặt anh một không gian tĩnh mịch
"anh biết rồi mà em phải ra đi!"
anh không khóc vì em đang oà khóc
anh sẽ không buồn trước mặt em đâu
vì tình ta nắng dãi mưa dầu
vì sự nghiệp cuả em cần phải thế
rồi chiếc xe chiều từ từ lăn bánh uể
chắc xe cũng thương người nên chầm chậm phải không em?
ánh mắt em ánh mắt quá thân quen
anh nhẹ nhàng lau lên gò má ướt
những câu chúc mà lòng buồn não nuột
em hãy lên đường thượng lộ bình an
nỗi u sầu như lấn chiếm không gian
nhưng anh đã hứa là anh không được khóc
chiếc xe chiều từ từ lăn khó nhọc
tiếng cồi kêu lên bắt cóc mất em rồi
anh đứng nhìn mà nước mắt tuôn rơi
hẹn đến năm sau ta lại tương phùng.!.
đứng một mình trong bóng tối mung lung
thành phố lên đèn lúc nào không biết
anh đã khóc vì tình ta li biệt
nhưng trái tim anh sẽ ấm để chờ em.!.