Câu chuyện mà anh không biết
Tác giả: The future of me and not you
[Gửi anh - Người em yêu]
Bốn năm qua và hiện giờ anh sống có tốt không? Công việc của anh thế nào rồi? Bố mẹ anh vẫn khỏe cả chứ? Anh và chị ấy sống có hạnh phúc không?
Em thì... Em đã đỗ đại học rồi anh ạ. Nhưng mà học đại học không vui chút nào cả. Em cũng không thích lắm. Lúc quen anh em cũng gọi là thích đọc tiểu thuyết nhưng chưa nghiền, bây giờ thì em yêu cả viết truyện nữa rồi. Em rất muốn khoe với anh niềm đam mê nho nhỏ của anh. Em từng muốn viết một câu chuyện về anh và em, nhưng em đặt bút xuống rồi lại nhấc lên, vì em không biết phải bắt đầu thế nào cả. Có một lần em đã viết được, đã hoàn chỉnh, nhưng rồi đó cũng là lần đầu tiên em không chút do dự mà xóa hết, vì em thấy nó chưa đủ để nói về chuyện của chúng ta. Mấy hôm nay em đã bắt đầu viết lại, em nghĩ nó sẽ hoàn chỉnh hơn bản lần trước rất nhiều, vì lần này em thực sự sống lại cùng chuyện tình của chúng ra, sống lại cùng anh trong hồi ức tươi đẹp. Em hy vọng nó sẽ thật sự hoàn hảo - hoàn hảo ở đây với em không phải là được lên sườn, được thêm bớt, mà hoàn hảo với em là chứa đựng tình cảm thật em muốn nói với anh, em muốn kể cho anh. Có điều cuộc đời cũng như vậy, không có gì là hoàn hảo cả. Câu chuyện mà em kể ra dù có hoàn hảo thế nào thì cũng có một góc đen - góc đen đó chính là anh không biết được. Em mãi mãi chỉ sống được cùng anh trong kí ức. À anh này, em cứ ngỡ thời gian chúng ta quen nhau ngắn như vậy, hơn nữa chúng ta còn chưa một lần gặp gỡ, kỉ niệm cũng chẳng có, vậy mà em không ngờ, em lại nhớ rất nhiều, chỉ tiếc em không thể nhớ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, không thể nhớ được từng câu từng chữ anh đã gửi. Cũng không sao, thiếu sót một chút chính là hoàn hảo.
Không biết anh có muốn đọc nó không nhỉ? Nếu có thể, em sẽ xem xét gửi cho anh một bản, nhưng cấm không được lấy mất bản quyền đâu đấy.
Nói về chuyện tình của chúng ta, nói về cảm xúc của chúng ta với người còn lại, anh chọn cách gửi nó vào những vẫn thơ vì em biết anh yêu thơ. Còn em chọn cách gửi nó vào từng câu văn vì em yêu truyện. Mỗi lần ngồi trước máy tính, gõ gõ bàn phím, viết lên những câu truyện, những cuộc đời khác nhau, em cảm thấy rất vui, em thấy mình giống như một người cầm đèn đi soi sáng cuộc đời của người khác vậy. Dù rằng có một câu chuyện, một cuộc đời, em có cầm đèn soi thế nào đi chăng nữa, nó cũng không bao giờ sáng lên được.
Có người nói thế này anh ạ: Mỗi một câu truyện đều được tác giả lựa chọn kết thúc buồn hoặc kết thúc hạnh phúc. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là đã có một kết thúc tốt.
Anh nghĩ câu chuyện mà em đang viết sẽ có kết thúc như thế nào? ^^
(Em ước được một lần cũng anh đến với biển khơi)
Đã được xem 3337 lần
Sưu tầm bởi: miumiumissu
Cập nhật ngày 08/01/2016
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|