Em về bên tôi khi con tim chưa liền vết cứa. Có thể vì em cảm động trước tình yêu chân thành của tôi, cũng có thể, em về bên tôi để xóa đi khoảng trống trong trái tim rạn vỡ. Vẫn biết vậy, nhưng tôi yêu em, và tôi tin rằng bằng tình yêu nồng nàn, cháy bỏng và sự chân thành tuyệt đối, tôi có thể lấp đầy, sưởi ấm trái tim em.
Bây giờ chúng mình đã có một gia đình hạnh phúc, có cái Bống đẹp xinh. Em luôn là người vợ ngoan hiền, đảm đang, tháo vát. Đã bao lần sự khôn khéo dịu dàng của em đã kéo tôi ra khỏi cơn say quay cuồng với đám bạn bè. Đã bao lần em tránh cho tôi những điều phiền toái, khó xử trước đám học trò mới lớn vây quanh. Tôi thật hãnh diện và hạnh phúc khi có em....
Nhưng anh biết, có những lúc em sấp mình trên gối, cố giấu đi những giọt nước mắt bên cuốn nhật ký ngày xưa... Không phải anh ghen với quá khứ, mà là em hãy quên đi những kỷ niệm buồn. Có những lúc anh tự hỏi: có lẽ anh chưa làm hết mình để mang lại hạnh phúc cho em?
Vợ yêu của anh ơi! Không ai sống mãi cho quá khứ mà phải nhìn về ngày mai để vươn lên. Đừng nuối tiếc những gì đã mất, hãy trân trọng những gì đang có. Anh mong gia đình mình thật hạnh phúc, mong em luôn là người mẹ dịu dàng của cái Bống và mãi là người vợ hiền "thật sự" của riêng anh.