Thực ra là chỉ mơ mộng vậy thôi, chứ Diễm biết đám cưới của mình sẽ không như vậy. Lần nào gặp nhau thì Thụ cũng hỏi Diễm: "Em có yêu anh không?" hay "Em yêu anh thật lòng chứ?". Và lúc nào Diễm cũng trả lời: "Có, em yêu anh mà". Nhưng chẳng có lần nào Diễm nhìn thẳng vào đôi mắt có vết sẹo mờ trên lông mày của Thụ.
Cũng nhiều đêm, Diễm tự hỏi rằng: “Mình có yêu Thụ không? Đó có phải là tình yêu không?”. Nhưng chẳng có lần nào cô trả lời được cả. Định nghĩa về tình yêu muôn đời là khó, Diễm tự nói với mình như thế.
Và để cho con tim yên bình, dần dần Diễm thôi không đặt câu hỏi về tình cảm của mình với Thụ nữa. Cô gạt xóa đi những nỗi hoài nghi của chính lòng mình để yên ổn với sự an toàn của một cuộc tình giản đơn.
2- Trang trại lớn nhà Thụ sau con đê với ngôi nhà kiến trúc theo kiểu Hàn Quốc giống như một thứ ánh sáng huyền ảo, mê hoặc tất cả dân cư ở con đê này. Từ ngày dưới chân đê có trang trại nhà Thụ, nhiều người ở đây mới biết mơ ước một cuộc sống đủ đầy và thượng lưu. Ví như thể cái ước mơ được ở trong một ngôi biệt thự, được ngồi trên xe hơi để ngày mưa không bị ướt quần áo bây giờ mới len vào được trong suy nghĩ của mọi người.
Việc Thụ là con một gia đình giàu sang không phải là lý do để Diễm nhận lời yêu Thụ. Cô đồng ý là người yêu của anh vì cô thấy Thụ không phải là một gã đàn ông đáng ghét. Một người đàn ông mang lại cho mình cảm giác vui vẻ, yên bình, đó là tiêu chuẩn để Diễm chọn người yêu. Chỉ vậy thôi, và Thụ hơn nhiều trai làng ở điểm đó nên đã yêu được Diễm.
3- Khi những vệt hoa trinh nữ cứ giăng sắc tím tràn chân đê cũng là thời điểm đến gần đám cưới của Diễm và Thụ. Khi đó là cuối mùa xuân, trời đất như níu kéo niềm hân hoan của sự giao hòa thêm lần nữa để đón mùa hạ về.
Diễm thấy lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Có lúc cô chợt thấy buồn vì đám cưới của cô không giống như những gì cô đã mộng mơ thêu dệt: Không đi qua con đê vì nhà Thụ ở sát nhà cô, không có dải khăn voan quệt vào vệt hoa trinh nữ, nhà chú rể là chiếc cổng gỗ có những chậu hoa cảnh Đài Loan sang trọng chứ không có giàn hoa giấy nào.
Dẫu vậy thì cô vẫn trả lời Thụ: "Có, em yêu anh thật mà" và vẫn chưa một lần nhìn vào mắt anh. Thụ cũng dần không hỏi Diễm câu cũ rích ấy nữa vì cô sắp là một bông hoa được trồng ở nhà anh rồi mà. Chẳng ai ngắt đóa hoa ấy khỏi tay anh được nữa.
4- Diễm ra thị trấn thử váy cô dâu với Thụ. Anh mua cho cô hẳn một chiếc váy cưới đắt tiền nhưng lại không có dải khăn voan dài. Diễm không đòi hỏi gì cả, cô giấu cái mộng mơ con gái trong lòng.
Lúc Diễm và Thụ bước ra khỏi cửa hàng váy cưới thì bị một chàng trai đi từ phía ngoài vào va mạnh vào hai người. Chàng trai cuống cuồng xin lỗi. Vẻ mặt tội nghiệp và ánh mắt chân thành của chàng trai khiến Diễm cảm động. Thụ thì nổi đóa lên. Anh cằn nhằn khá lâu với chàng trai và buông những lời khiếm nhã mà Diễm chưa nghe bao giờ.
Diễm can ngăn, tỏ ý cảm thông với chàng trai, tức thì nhận được những câu nói thô tục hàm ý ghen tuông của Thụ: "Cô mới thấy giai lạ mà đã định tí tởn theo nó bênh vực à?". Lúc đó thì Diễm sững sờ, mắt đỏ hoe, còn Thụ thì tức tối lấy xe, phóng vụt đi. Diễm chết lặng trước cửa hàng váy cưới và chàng trai lạ lúc đó chỉ biết nhìn cô đầy thương cảm.
Diễm và chàng trai chẳng ai nói với ai được câu nào. Nhưng họ có nhìn sâu vào mắt nhau. Lần đầu tiên, Diễm nhìn sâu vào đôi mắt một người đàn ông. Cũng lần đầu tiên cô nhận ra Thụ có điểm đáng ghét...
5- Diễm bước một mình trên con phố sầm uất ở thị trấn. Chàng trai lạ chạy với theo, đề nghị đưa cô ra bến xe, vì anh đoán cô không thuộc đường. Rồi khi Diễm lên xe, chàng trai vẫn không yên tâm nên đòi đưa Diễm về tận làng. Chẳng hiểu sao lúc đó Diễm lại đồng ý. Ngồi trên ô tô, giữa Diễm và chàng trai vẫn là sự im lặng. Nhưng dường như họ biết là cả hai đang nói nhiều lắm ở trong lòng.
Về đến đầu làng, Diễm như không muốn chàng trai đến nhà, có lẽ lúc này Diễm bắt đầu nghĩ đến Thụ. Cô đưa tay chỉ cho chàng trai nhà mình ở cuối con đê, nơi những vệt hoa trinh nữ đang trải tím ngắt lối đi. Bất giác, Diễm thở dài: "Một tuần nữa là đám cưới em rồi". Chàng trai lặng câm nhìn Diễm bước đi như chạy trên vệt tím ngắt hoa trinh nữ.
6- Cuộc sống vợ chồng của Diễm với Thụ chẳng có gì là sóng gió. Dù Thụ ngày càng trở nên đáng ghét trong mắt Diễm. Diễm cam chịu theo cách của người đàn bà sinh ra phải cam chịu số mệnh.
Thế nhưng, Diễm vẫn không thôi giấc mơ về một đám cưới được đi qua con đê, được chùm khăn voan dài quệt vào hoa trinh nữ tím biếc, nhà chú rể có một giàn hoa giấy. Và chú rể ấy có đôi mắt của chàng trai cô gặp ở cửa hàng áo cưới hôm nào. Như thể mới ngày hôm qua, Diễm biết được thế nào là tình yêu khi nhìn sâu vào đôi mắt một người mới quen.
Đến tận 10 năm sau, cuộc hôn nhân của Diễm vẫn an toàn, nhưng trong giấc mơ của cô thì tình yêu và cuộc gặp với chàng trai ở cửa hàng áo cưới năm xưa vẫn như thể mới ngày hôm qua thôi...