Nhưng không,dù có cố gắng cỡ nào cô bé cũng không thể nhớ nổi mình đã đi đến đây như thế nào? Rõ ràng hôm qua, sau khi đọc xong 1 cuốn tiểu thuyết về thành phố vũ hội, một nơi mà con người không cần phải ngày ngày đến lớp,không cần phải làm bài tập, không cần phải kiểm tra...và không cần phải làm nhiều thứ mà cô bé đã ngán đến tận cổ mỗi khi nghĩ đến. Đang mải mê với bao suy nghĩ thì trên lầu 1 tiếng xoảng vang lên, làm cô bé như choàng tỉnh. Cô bé vốn đã quen những âm thanh như thế, biết chắc rằng bố mẹ lại cãi nhau về chuyện cơm áo gạo tiền, thật buồn, cô lấy xe rời khỏi nhà. Nhưng chưa ra đến cửa thì cô bé đã thấy đau điếng ở 1 bên đầu, đưa tay lên chỉ thấy toàn máu với máu, cô bé ngất xỉu...
Cảm giác đau như vẫn còn lưu lại trên người cô bé, nhưng dường như lúc này cái đau đó không còn là gì nữa vì xung quanh cô bé khung cảnh sao mà lạ lẫm, nổi sợ hãi xâm chiếm tâm hồn non nớt của cô bé.
Sau một hồi lâu định thần lại, cô bé mới quan sát xung quanh và nhận thấy nơi đây thật đẹp. Đằng kia một màu xanh mơn mởn của cánh đồng cỏ sao giống như cái miền quê của ngoại mà hồi nhỏ cô bé thường hay tung tăng 1 mình. Nhưng cũng không phải vì ở quê ngoại không thể có những căn nhà lầu cao chót vót như thế này. Hay đây chính là TP HCM mà mọi người hay nói, những căn nhà lầu, những công trình đồ sộ. Không, người ta thường nói Sài Gòn nhiều nắng, gió và bụi, mà ở nơi đây không hề hiện diện đến cả một hạt bụi nhỏ nữa là...Và kia một vườn hoa hay đúng hơn là một rừng hoa với đủ các loài hoa với đủ mọi màu sắc, mùi thơm dìu dịu của hoa làm cô bé phấn chấn hơn được 1 chút. Cô bé quyết định phải đi đến đó thôi, không thể cứ ngồi mãi ở đây mà than khóc... Thế là cô bé cứ đi, đi mãi mà vẫn chưa hết cái vườn hoa nữa, đang thả hồn mơ mộng thì sau lưng cô bé vang lên giọng nói thật ngọt của một người đàn ông lạ
- Cô bé thích hoa tím ư? Anh tặng cho bé một nhành hoa tím nhé!
Chưa kịp trả lời thì cô bé thấy anh đã trao cho mình một nhánh hoa màu tím thật đẹp với những bông hoa nhỏ xíu, như e ấp, như thẹn thùng...
- Nó giống như cô bé vậy, ngây thơ và thánh thiện
Cô bé như choáng ngợp trước chàng thanh niên lạ, một đôi mắt thật sâu như chất chứa bao tâm sự, một mái tóc bồng bềnh tựa như mây bay, gương mặt thật hiền như muốn đối nghịch lại với cái thân hình vạm vỡ. Anh thật đẹp, đẹp như một bức tranh với những lời nói êm dịu khiến tim cô bé xao động. Cô bé thấy mặt mình như bị thiêu đốt, sao mà nóng thế này, nóng đến không chịu được.
Như hiểu được những suy nghĩ trong lòng cô bé, chàng thanh niên lạ đã nói tiếp:
- Bé nhảy với anh 1 bản nhé!
- Ơ, em không biết nhảy
Anh thanh niên thoáng cau mày, 1 cái cau mày thật nhẹ nhưng cũng đủ làm cô bé suýt rớt tim vì ... sợ. Nhưng ngay sau đó anh chàng lại cười, cũng vẫn là 1 nụ cười thật hiền.
- Bé từ đâu đến thế? Trong cái thành phố này không ai bảo là không biết nhảy cả cô bé ạ!
Lời nói của chàng thanh niên khiến cô bé nhớ lại quyển tiểu thuyết mà cô bé đã đọc, một thành phố như chỉ dành cho những vũ công, họ khiêu vũ thật đẹp mắt theo từng điệu nhạc. Một thành phố mà ở đó không có sự bon chen, tranh giành hay tính toán chuyện cơm áo gạo tiền như cô bé đã từng ngày từng ngày nhìn thấy.
- Sao cô bé im lặng thế? Không trả lời anh à?
- Dạ không, thật lòng là em không biết nhảy ạ! Em cũng không biết sao mình lại ở đây nữa?
- Thế nhà cô bé ở đâu? Anh sẽ đưa cô bé về
- Em ở Cần Thơ ạ
- Cần Thơ?
- Vâng.
- Thành phố đó chắc xa lắm à? Anh chưa nghe bao giờ? Hay là cô bé đợi anh tí nhé, để anh hỏi thăm xem Tp đó ở đâu rồi anh sẽ đưa cô bé về.
- Vâng ạ
Nói xong thì không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa
- Mà bé tên gì thế?
Giật thoáng người, cô bé tự thấy mình sao mà nhát như thỏ thế không biết? Liếc qua thấy anh chàng đang cười phì làm cho cô bé càng thêm e thẹn
- Bé tên gì nè!
- Shichikosoji ạ
- Anh tên Shichitasoji. Anh gọi cô bé là Kosoji nhé!
- Vâng
- Kosoji nè!
- Sao ạ?
- Anh thấy em mệt rồi. Vào nhà anh nghỉ ngơi tí nhé! Rồi anh sẽ đưa em về nhà!
Lần này thì anh không đợi cô bé đáp nữa mà bước đi thật nhanh như ngầm bảo hãy đi theo anh. Và cô bé đã ngoan ngoãn đi theo anh thật. Anh đưa cô đến một căn phòng thật đẹp, tất cả đều được trang trí bởi một màu tím huyền ảo, một màu mà cô rất thích. Dường như quá mệt mỏi, cô bé thiếp đi lúc nào không hay. Không biết cô bé đã ngủ bao lâu, chỉ biết cô bé đã giật mình thức dậy bởi một giọng nói quen thuộc mà mỗi sáng cô bé đều được nghe, giọng của mẹ.
- Kosoji, Kosoji. Sáng rồi thức dậy đi con.
Thì ra là nằm mơ, cô bé vui mừng vì đã trở về nhà, nhưng 1 thoáng trong đôi mắt cô bé là một nổi luyến tiếc mà cô bé không thể gọi tên...
Shichitasoji, cô bé thầm gọi tên trong anh và cảm nhận được những gì đã trãi qua đêm qua là rất thật kia mà, làm sao có thể là mơ được?
Sau cuộc gặp gỡ mà Kosoji cứ ngỡ là mơ đó, cô bé đã luôn nghĩ đến Tasoji, vậy còn Tasoji thì sao? Có nhớ đến cô bé không? Và cuộc gặp giữa họ là thật hay mơ? Mời bạn đón xem tập tiếp theo của Tiểu thuyết Một Tình yêu trong Thế giới vũ hội nhé!
Mời bạn đón đọc kỳ 2: Ước 1 lần gặp lại