Tuấn chợt hiểu ra rằng, sẽ là quá khó nếu tay không mà mua được nhà Hà Nội. Nếu lấy vợ thì cũng chỉ mãi cảnh thuê nhà nhếch nhác mà thôi. Nghĩ vậy Tuấn liền chia tay với Hằng - mối tình đầu thời sinh viên cũng tỉnh lẻ như mình để đến với Huyền - con gái trong một gia đình khá giả Hà Thành.
Huyền không xinh, không giỏi giang, không dịu dàng nhưng Huyền thích Tuấn lắm. Huyền lại là con duy nhất của một gia đình “nhà mặt phố, bố làm to”. Để có nhà cửa và nhập “quốc tịch” Hà thành, rõ ràng Huyền là một điểm tựa khá vững vàng. Tuấn tự ngụy biện rằng: “Mình có công ăn việc làm ổn định đâu có ăn bám ai. Với lại, sướng là sướng cô ấy chứ sướng đâu một mình mình”.
Đang lúc thất vọng vì gia đình Huyền không đồng ý vì “không môn đăng hộ đối” thì Huyền báo đã có thai. Vậy là đám cưới được diễn ra nhanh chóng đúng theo nguyện vọng của Tuấn. Cả hai dọn về căn nhà hai mặt tiền do bố mẹ vợ mua cho. Tuấn ngỡ cuộc sống lên tiên. Ai ngờ…
Sắp đến lúc sinh, Huyền được bố mẹ đón về nhà để có điều kiện chăm sóc hơn. Tuấn nói ở nhà để anh đón mẹ ở quê lên chăm thì cô quát: “Nhà của anh đâu mà anh thích đón ai lên thì lên. Mẹ anh biết gì mà chăm, chỉ tổ con thêm bệnh…”. Tuấn dằn lòng chấp nhận. Ngay đến bản thân anh cũng bị hạn chế đến thăm vợ con vì nhà vợ sợ anh hằng ngày đi làm, tiếp xúc với nhiều người dễ lây bệnh cho trẻ nhỏ. Anh có mua cho con cái gì, thì nếu Huyền không bảo: “Bố mẹ em mua đủ cả rồi” thì cũng là cái lườm nguýt của mẹ vợ: “Mua đồ rởm như thế thì mua làm gì, cháu tôi dùng hại người”…
Ngày mẹ anh từ quê lên thăm con thăm cháu cũng phải nước mắt ngắn, nước mắt dài. Bà vừa ôm cháu vào lòng đã bị bà ngoại giằng lại vì lo “bẩn cháu bà”. Bà mang gà, mang gạo lên cho con dâu tẩm bổ thì bị thông gia mai mỉa: “Nhà này không thiếu. Bà mang về kẻo giây bẩn ra nhà”. Bà lủi thủi cùng con trai bước ra khỏi căn nhà vừa cao vừa to nhưng lạnh lẽo ấy mà lòng đắng chát.
Ngày con Tuấn tròn một tuổi cũng là ngày anh cầm tờ đơn ly hôn của gia đình nhà vợ, có sẵn chữ ký của vợ anh. Anh bàng hoàng hỏi thì Huyền trả lời rằng: “Em và anh sống hợp nhau đâu. Chia tay là hơn…”. Tuấn biết đó là sắp đặt của bố mẹ vợ bèn hỏi cho rõ ngọn ngành thì cũng nhận được câu trả lời phũ phàng không kém: “Tôi thương con thương cháu nên mới cho nó li dị với anh. Anh chỉ là một thằng vô tích sự, sống với anh thì nó sướng à. Anh có lo cho vợ con một cuộc sống sung túc cả đời không hay lại chỉ như một con chó chui gầm chạn…”. Nhục nhã anh bước ra khỏi căn nhà đó, lòng không khỏi trách mình năm xưa không suy tính thiệt hơn.
Tuấn lại trở về cuộc sống thuê nhà trước kia. Sau này, qua bạn bè anh được biết mẹ Huyền đi xem bói, thầy bói nói là tuổi anh không hợp tuổi bố vợ. Rước anh vào nhà sẽ là vật cản đường công danh của ông, gia đình tán tài tán lộc… Với lại ông ấy là hàng quan chức có máu mặt, thiếu gì mối xứng với con gái ông. Anh nghe phong thanh hình như đứa con cũng không phải dòng máu của mình…