Đâu có gì đâu tạo bất ngờ mà. - Điên khùng, có tin tui sẽ vẽ hoa lên gương mặt ông không? - Thôi đi bà ghen tị với sắc đẹp của tui hả? Thôi lo mà chết già với nỗi đau đó đi nha tui đi ăn kem à. - Tui sẽ giết chết ông tên trời đánh. Đó là tuổi thơ của tui với hắn, bao giờ bọn tôi cũng cãi nhau cứ gặp mặt là cứ như mặt trăng với mặt trời ấy. Rồi cái ngày đó cũng đến. Khi trái tim tui rung rinh theo một bóng con trai, tui quyết định viết thư “tỉnh tò”. Hắn đọc được cười phá lên làm mặt tui đỏ như gấc. Tui nóng tiết giằng lại bức thư rồi đạp hắn một cái thiệt mạnh hắn kêu oai oái. Tui cũng hả dạ chút ít, hình như là đau lắm, mà kệ ai bảo dại dam chọc tui chi. Tui lấy hết can đảm để đưa bức thư cho người tui thương thế mà tên đó không cần đọc thẳng tay ném vào sọt rác. Tui bị xúc phạm ghê gớm. Lần đầu tiên tui khóc, tui không dừng lại được cứ khóc mãi không thôi. Rồi hắn đến, đưa nhẹ tay lau nước mắt cho tui, tui gào lên:
- Ông vừa lòng chưa, đi đi tui không muốn thấy ông nữa? Hắn ôm lấy tui, tui giãy giụa cố thoát ra nhưng không được chặt quá. Rồi tui đành buông xuôi mặc kệ lúc đó chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc khóc. Hắn thì thầm: "Đừng khóc nữa mà xấu lắm đấy, tui thích lúc bà cười hơn. Quên hắn đi nha, vì còn nhiều người cần bà mà." Chưa bao giờ tui có cảm giác như lúc này, ấm áp và hạnh phúc quá. Đôi lúc ta cứ đi tìm hạnh phúc mà không biết rằng nó ở ngay bên cạnh ta.