Vậy là cũng sang tháng thứ mười kể từ ngày đầu tiên anh gặp em ở nhà một người bạn của hai đứa. Cùng cảnh đi xa lập nghiệp, nên khi nghe tin em cùng quê, ánh mắt anh đã gửi tới em cái nhìn thiện cảm cho người đồng hương đáng tin cậy.
Qua cách nói chuyện, anh biết em là một cô gái có kiến thức rộng về nhiều lĩnh vực và có chiều sâu đam mê với công việc đang làm, ngay cả khi anh và bạn nói về chuyện bóng đá của hội con trai thì em cũng có thể nhiệt tình góp chuyện và đưa ra được nhận xét khá nhạy bén của riêng mình bởi ngày trước em cũng đi đá bóng cho trường.
Em chu toàn mọi việc, từ pha trà mời người lớn đến làm các việc vặt giúp mẹ bạn trong bếp... Để rồi từ những phát hiện nhỏ đó anh bỗng thấy đâu đó tiếng lòng nhắc nhở, nhịp đập con tim thúc giục mình: “Hạnh phúc đấy! Tình yêu đang ở rất gần, kiếm tìm ở đâu nữa”.
Càng ngày anh càng nhìn thấy ở em nhiều điểm tương đồng thú vị, có những sự đồng điệu từ thói quen cho đến các nếp nghĩ mà đã hơn một lần bạn anh cảnh cáo là hơi cổ điển, không thức thời, khiến anh hoang mang, lo lắng khi dòng đời cứ ngày một chảy trôi không hạn định. Gặp em anh đã có người để chia sẻ và thực hiện những công việc mà trước đây anh vẫn lủi thủi một mình như đọc sách, đi dạo hay trồng các loài cây yêu thích...
Thời gian trôi qua, kỉ niệm ngày càng đong đầy những dấu ấn khó quên. Nhớ ngày nào đi bên nhau, lần đầu tiên anh dám mạnh dạn khoác vai em dáng che chở, em nép vào người anh khi sợ hãi bởi tiếng xe vụt qua. Lần đầu anh cầm tay em run run xúc động và còn rất nhiều lần đầu tiên thiêng liêng khác... Bao hình ảnh đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ đó anh mãi ghi sâu trong tâm khảm để mang theo suốt cuộc đời mình.
Em cần mẫn khâu tặng anh chiếc gối trắng xinh xắn, trên đó là một loạt các trái tim nhỏ bằng đầu ngón tay đứng xếp hàng đều đặn, em nhẹ nhàng: “Bao nhiêu trái tim em dành cả tặng anh”. Anh trêu em: “Anh đếm được tình cảm đó!”. Sau đó ít lâu em tặng anh chiếc khăn len em kỳ công đan từ trước mùa rét, để rồi khi giá lạnh kéo về lòng anh bỗng ấm áp lạ kỳ vì luôn có cảm giác em ở kề bên. Em đùa: “Bao nhiêu mũi len đan lên là bấy nhiêu tâm huyết, yêu thương em trao anh. Liệu anh có đếm được!”. Anh xúc động, nhìn em trìu mến: “Anh biết là rất nhiều!”. Rồi anh ôm em vào lòng, trái tim khẽ run lên nhạc điệu của tình yêu, tuyệt vời làm sao.
Anh mãi nhớ từng mốc thời gian ý nghĩa đã qua, để mỗi ngày mới đến càng cảm thấy hạnh phúc vì mình có một ngày nữa để yêu em. Anh luôn tin có em bên đời không gì là quá khó khăn mà không thể giải quyết. Cảm ơn em đã luôn sát cánh bên anh, sẻ vơi nỗi buồn và góp thêm vào nhiều niềm vui để ngày qua ngày với anh luôn là một điều mới mẻ, đậm nét vui trong của tuổi thanh xuân tuyệt diệu. Hãy cho anh một lần được nói từ đáy lòng mình: “Em là mãi đặc biệt, là duy nhất trong anh. Anh yêu em vô cùng vì em chính là người phụ nữ của đời anh”.