:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Có Thứ Tình Yêu Gọi Là Tàn Nhẫn

        Tác giả: Thanh Thảo

........không được hoài nghi tình yêu thực sự, có lúc, tình yêu cũng “tàn nhẫn”. Thật "tàn nhẫn" nhưng hãy đọc hết xem có tàn nhẫn thực sự không nhé.

Anh luôn đối xử rất tốt với cô, có phần còn nâng niu chăm sóc cô, chỉ cần anh ở nhà thì một chút việc nhà cũng không để cô làm. Đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, lau nhà, rửa bát...anh đều làm vừa nhanh vừa gọn, cô thích gì, chẳng cần bóng gió gợi ý, anh đều coi như là món quà mua về tặng cô. Theo lời của anh thì phụ nữ là để yêu thương.

Cô duyên dáng dịu dàng, niềm hạnh phúc họa trên gương mặt, đáng yêu, rực rỡ như tràn ngập ánh dương. Cô luôn tin rằng cuộc sống có thể trôi qua như vậy, mọi thứ trong tầm tay, bên nhau đến đầu bạc, thiên trường địa cửu, trường sinh bất tử. Cô sẽ mãi thơ ngây trong lòng anh, anh sẽ luôn là chỗ dựa cho cuộc đời cô.

Trời- gió bão khó lường. Một ngày, cô ngồi trước máy tính làm thêm ca tối, sáng sớm đứng dậy, đột nhiên trời đất quay cuồng, bóng tối trong giây lát làm cô quỵ xuống. Lúc cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, anh mắt còn đỏ hoe ngồi canh bên cô, cô rơi lệ, đưa tay chạm nhẹ mặt anh, bất ngờ tim cô như sắt lại, khoảnh khắc tê lạnh ấy đột nhiên làm cô sợ hãi hơn cả bóng tối khi choáng váng. Cánh tay phải cô tự nhiên không thể nào cử động được! Cô hít một hơi, thấy nghẹn ở cổ họng, cô vừa mở to đôi mắt nghi ngờ và sợ hãi vừa thử với chân phải của mình, vẫn tê liệt thế, không hề có cảm giác. Nửa bên phải cơ thể đã không thuộc về cô nữa rồi.

Chảy máu não, cái giá cô phải trả do sự mệt mỏi kéo dài và làm việc quá sức, cứ tưởng là bệnh của người già, phải đến bảy tám mươi tuổi mới mắc phải, còn cô vừa mới 39 tuổi mà! Cô hoàn toàn sụp đổ, quá sốc, cô khóc thảm thiết. Sau này sẽ thế nào? Từ nay trở thành phế nhân rồi, không thể làm việc, không thể quản lý gia đình, không thể dẫn đứa con gái yêu quý đến công viên nữa, không thể khoác tay anh đi dạo nữa, cả đời phải nằm trên giường sao, phải nằm bao lâu? 10 năm, 20 năm, cô không thể tưởng tượng nổi, tất cả hạnh phúc của cô giờ như khói mây.

Anh không ngừng động viên cô, bệnh viện cũng bắt đầu điều trị phục hồi cho cô. 40 ngày đã trôi qua, hai tháng đã qua đi, cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt, chân và tay cô đã có chút cảm giác, có thể làm được những cử động đơn giản, nhưng chuyển biến vẫn chỉ dừng lại ở đó, mặc cho anh cố gắng xoa bóp cho cô mà cũng không tiến triển. Cô không thể tự mặc quần áo, cài cúc áo, lúc ăn cơm cũng không cầm nổi đũa. thức ăn rơi đầy trên người, trên giường. Cô không thể tự đi nhà vệ sinh, không có người dìu cô chẳng làm được việc gì. Cô lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, bản thân không thể khôi phục được sức khoẻ nữa, thế này đã là hồi phục nhiều nhất rồi.

Lúc này cô cảm nhận rõ sự thay đổi của anh. Trước kia chẳng đợi cô kêu khát, anh bèn kề ống hút bên miệng cô, cô muốn ăn gì, chỉ cần nhìn lên tủ đầu giường, anh liền hỏi: “Táo phải không? Để anh giúp em gọt vỏ”. Cô đến phòng vệ sinh, anh sẽ ôm cô dìu đi như ôm cô bé nữ sinh ngày nào. Mà bây giờ, lúc ở bên cô, phần lớn thời gian anh xem sách chuyên ngành, hoặc ra hành lang chuyện trò với người nhà bệnh nhân khác, hoặc là chỉ nhìn cô mà thôi. Nhất là lần này thì thật quá đáng, đã 7h tối rồi, anh vẫn chưa mang cơm đến như thường lệ. Cô đã đói lắm rồi, bụng sôi từ bao giờ, trên tủ đầu giường có bánh ngọt đồng nghiệp mang đến thăm cô, cô muốn tự mình với tay lấy bánh, nhưng cứ ra sức với mà tay vẫn cứng đờ. Cô bỗng nhiên nghĩ tới một câu hỏi lớn: Anh còn ở bên cô nữa không? Đã bốn tháng rồi, làm gì có người đàn ông nào chịu đựng nổi 120 ngày như thế? Bản thân bán thân tàn phế thế này còn có gì đáng để anh lưu luyến nữa? Đàn ông tuổi bốn muơi hai, như lúc mặt trời lên cao nhất, ai có thể lãng phí thời kỳ đỉnh cao đó để ở bên người phụ nữ bệnh tật chứ?

Anh đến, mang tới một hộp canh sườn lớn vừa mới nấu xong, cô bỗng hất tay làm đổ canh sườn còn nóng hổi xuống đất, nước canh vấy lên người anh, anh không hề an ủi cô như mọi khi, còn cau mày buông một câu: “Em có muốn ăn hay không!”, cô lặng người đi, suýt nữa còn không thở được.

Một lát sau, cô muốn đi nhà vệ sinh, giận dỗi không thèm gọi anh, tay trái bám lấy giường bước sang phía kế bên, sau đó lại dùng tay trái nhấc chân phải đặt xuống đất, thấy đủ vững rồi muốn thử đứng lên nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Anh vừa liếc nhìn vừa giả vờ như không nhìn thấy, vẫn bận nhắn tin trên điện thoại. Máu cô lúc này đã dâng lên tận đỉnh đầu, cô- không còn là vật báu trong mắt anh nữa, cô giận dữ bám vào tủ đầu giường, loạng choạng đứng dậy, anh lúc này mới vội đến đỡ cô, đưa cho cô cái nạng. Cô đẩy anh ra, nắm chặt cái nạng trong tay, giờ đây, cây gỗ vô tri vô giác này mới chính là chỗ dựa thực sự của cô. Trong phòng vệ sinh, cô thấy mình héo tàn, đâu còn vẻ kiều diễm, xinh đẹp ban đầu nữa.

Anh ngày càng quá đáng, lúc dìu cô đi bộ ở hành lang, anh toàn lớn tiếng quát cô: “Em tự cầm lấy áo khoác đi! Không đi nhanh được một chút à? Tự đi đi, bám vào anh làm gì? Không phải em muốn đi toilet sao? Còn không mau đi đi, anh không giặt quần cho em được đâu,...”, vì có nhiều người đang ở hành lang lúc đó nên cô đành cúi đầu nín thinh, cử động chân một cách máy móc, từ nhỏ đến lớn, có khi nào cô bị quát mắng? Từ khi lấy anh, có ngày nào mà anh không lời lẽ nhẹ nhàng cưng chiều chăm sóc cô đủ đường?

Cái gì mà một ngày nên nghĩa vợ chồng, cái gì mà những lời đường mật thề non hẹn biển, cái gì cả đời mãi mãi bên nhau, đều là dối trá! Anh càng ngày càng thể hiện sự thờ ơ để cô mất hẳn chỗ dựa dẫm. Cô dù có vẻ mềm yếu nhưng bên trong lại cứng rắn, tất cả sự lạnh lùng và khinh bạc đều trở thành động lực cho cô nỗ lực tập luyện. “Anh chẳng phải là không mang cơm đúng giờ cho tôi sao? Tôi tự mình ăn được. Anh chẳng phải không thay áo cho tôi sao? Tôi đã mất một tiếng đồng hồ tự mình cởi cúc áo, mất một giờ nữa để cởi áo. Không phải là anh không dìu tôi đi bộ nữa à? Tôi có cái nạng này là được rồi!” Không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi, nuốt bao nhiêu nước mắt, bỗng nhiên cô bắt đầu hồi phục, lần hồi phục này không phải là bị động nữa, mà là chủ động, cô bị tổn thương lòng tự trọng rồi biến thành ngọn núi lửa phun trào, tự cô cũng nhận thấy được sự tiến bộ của mình, cánh tay ngày càng linh hoạt, chân cũng dần dần có lực, trong mắt cô lại thắp lên ngọn lửa hy vọng, tháng ngày như nước trôi đi, cô không còn để ý đến sự chậm trễ và thờ ơ thường xuyên của anh, tích luỹ nên nội lực và nghị lực khôi phục sức khoẻ, chờ ngày xuất viện, cũng chờ anh nói ra hai chữ: ly hôn.

Đến bác sĩ cũng không dám tin cô bỗng nhiên có thể hồi phục nhanh đến thế, trừ tay phải vẫn còn hơi cứng, những chỗ khác hầu như giống như người bình thường rồi. Bác sĩ cười nói cô đã lập nên một kỳ tích, cô cũng vừa cười vừa khóc, rồi lại cười có chút vui sướng.

Anh đến đón cô ra viện, trên đường hai người chẳng nói câu nào, cô vẫn cố chấp không cho anh đỡ, thấy sắp về tới nhà, tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sau này, đây có còn là nhà cô nữa không? Lúc anh lái xe, cô nhìn lâu mái đầu của anh, phía sau đầu anh đã lờ mờ tóc bạc, phải chăng anh và cô sẽ nối lại, cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt đang trực trào ra.

“Nha đầu, mở mắt ra xem kìa”. Là giọng nói ôn tồn của anh. Cô nghi hoặc mở mắt ra, hơi thở một lần nữa tắc ngẹn trong cổ họng ------ Trong nhà tràn ngập hoa hồng! Phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn món ăn, tất cả đều là những món cô thích nhất. Cô cười đau khổ: “Sao? Bữa tối lãng mạn cuối cùng à?” Anh chăm chú nhìn cô, nước mắt bỗng giàn giụa: “Nha đầu! Nha đầu ngốc của anh. Em có biết là anh đã đợi em đứng dậy đến vất vả thế nào không? Em có biết nhìn em chịu khổ mà anh thấy buồn thế nào không? Em biết anh đã đau khổ thế nào lúc lạnh lùng mắng mỏ em không? Nếu không làm như vậy, em vẫn cứ dựa dẫm vào anh, mãi mãi cũng không thể đứng lên được nữa!”

Đến mùa xuân thứ hai, cô đã có thể làm việc trở lại. Xem ra, so với trước khi mắc bệnh cô có nét già hơn một chút nhưng vẻ rực rỡ trên khuôn mặt thì không thay đổi. Bởi vì, người đàn ông kia đã cho cô hiểu: không được hoài nghi tình yêu thực sự, có lúc, tình yêu cũng “tàn nhẫn”.

Đã được xem 5141 lần
Sưu tầm bởi: natili
Cập nhật ngày 11/09/2008


CẢM NHẬN
uh tinh yeu coluc cung tan nhan lam
toi ko hp dc nhu ban! ng ay vi so toi chiu wa nhiu dau kho?truoc nhung loi noi tu fia gia dinh anh da quyet dinh ra di de? toi co co hoi tim dc hp cua toi! toi ko biet gio toi co thuc su hp ko nhung du teh nao toi van cam on anh vi gio toi da~ co 1 ng yeu toi nhu ng dan ong trong cau chuyen nay!
Được viết bởi gianggiang (17/09/2008 - 3:44:55 PM)
hi
Được viết bởi bengot4485 (12/09/2008 - 10:15:19 PM)
haha
Hi cám ơn bạn nhóa. Bài viết này sưu tầm được thui chứ ko có tài để viết nên một câu chuyện như thế, với lại nhân vật đó không phải là tui.

Được viết bởi natili (12/09/2008 - 11:06:36 AM)
Ếch lang thang
Cứ lang thang như thế thì làm sao mà bằng anh chàng kia được. Phải chịu khó chứ. Hi nhưng đã hy vọng thì hy vọng cho nhiều sao hy vọng ít thế.
Được viết bởi natili (12/09/2008 - 8:17:47 AM)
chao
bai viet cua ban rat hay.ban copy o dau ra hay tu viet do.chuc mung ban vi da co bai viet that hay
Được viết bởi haha0912 (11/09/2008 - 8:36:08 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha