Anh ơi, em không nghĩ mình có thể yêu anh nhiều đến vậy, và chưa bao giờ em lại khao khát một lời nói yêu thương, một hành động tình cảm nào nhiều đến thế từ anh. Hai năm quen biết anh là hai năm em sống trong sự khao khát, tìm tòi, nhớ nhung và đau đớn nữa. Em khao khát được anh hiểu em, khao khát được ôm anh một lần... Lần cuối khi anh xuống sửa máy cho em ở Ferry, khi anh bỏ đi, em chỉ muốn chạy lại và ôm anh từ phía sau, nhưng em không thể...
Em chẳng thể ngờ mình lại có thể khóc nhiều đến thế. Cũng có nhiều đêm em không ngủ được, chỉ nằm đó, nghĩ về anh, về nỗi đau của em, chỉ có nước mắt mới có thể giúp đôi bờ mi của em khép lại. Em nghĩ về anh nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Xa anh, em nhớ anh nhiều lắm, nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời, anh đâu biết khi anh không trả lời thì cũng là lúc em không ngủ được, cứ chập chờn vài tiếng là dậy một lần, để làm gì anh biết không, kiểm tra thử có tin của anh không. Em biết việc làm và suy nghĩ của em sẽ dẫn em vào con đường u mê vì anh không quan tâm đến em. Nhưng em không thể quên anh được, rất nhiều lần em cố quên nhưng chỉ được một thời gian đầu, rồi anh lại xuất hiện trong tâm trí em...
Thời gian này thiên chức làm mẹ lại trỗi dậy trong em. Em khao khát được cùng anh một lần nên nghĩa, em khao khát được làm mẹ của con anh. Em muốn được tận hưởng cảm giác khi bác sĩ báo là em đã có thai, em muốn có được cảm giác vì con mà uống sữa - thứ mà em rất ghét, em muốn được được đi chợ để chọn những món ăn bổ dưỡng dành cho bà mẹ, em muốn được lang thang trong nhà sách để tìm mua cuốn cẩm nang chăm sóc mẹ và bé...
Em muốn được nhìn thấy mặt con anh, muốn được nghe tiếng khóc của con, được ẵm con trên tay và khoe với mọi người nó dễ thương giống như ba của nó vậy. Em muốn được nuôi con khôn lớn, và muốn dạy con về tình yêu thương mà em đã trao cho anh và cho con. Em muốn được yêu thương anh và yêu thương những gì thuộc về anh
Nhưng đó chỉ là giấc mơ mà em khó lòng thực hiện được. Làm sao em có thể xin anh một đứa con khi anh không muốn gặp em! Em cũng yếu đuối lắm, cũng lo sợ...
Em sợ: sợ ba mẹ buồn khi nghĩ con gái mình hư hỏng, sợ anh phải lúng túng khi vợ anh biết anh là ba của con em, sợ phải giải thích cho con hiểu vì sao ba con không ở bên cạnh mẹ con mình, sợ con phải lớn lên mà không bao giờ được nghe thấy tiếng người đàn ông nào gọi con ơi, sợ phải len lén nhìn anh từ xa khi anh đang vui vẻ bên vợ và con anh và sợ cả những khi đêm xuống chỉ mình em ôm con ngủ và nghĩ rằng anh đang hạnh phúc bên người phụ nữ khác.
Em cần anh lắm, cần anh chung tay thực hiện mơ ước của em. Em cần tình yêu của anh, cần anh đến với em vì anh yêu em chứ không phải vì lời cầu xin của em.
Em cần anh và con hơn bất cứ gì khác trên đời.
Tại sao anh cứ dày vò trái tim em mãi thế. Sao anh không cho em biết tình cảm thật của anh. Em yêu anh nhiều hơn anh vẫn nghĩ và đau khổ hơn những gì anh đã từng trải qua. Anh H.V. ơi... Làm sao để có thể biến ước mơ của em thành hiện thực, em phải đi con đường nào mới có thể đến được trái tim anh\, anh hãy nói cho em biết. Vì em không thể sống mà không yêu anh, và cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có anh cũng chia sẻ....