Anh hào phóng và kiêu ngạo như biển cả nhưng đâu biết vị mặn của mình là nước mắt đợi chờ nơi sâu thẳm giữa lòng sông.
Đêm qua, em lại mơ thấy anh và ngôi nhà thắp lửa, chúng ta dắt tay nhau đi giữa con đường mênh mang, để rồi cuối cùng nhìn lại chỉ còn mình em giữa một thành phố đổ nát, vất vưởng mùi ẩm mốc và mùi rêu cháy. Sáng nay, anh đến tìm em với bộ mặt bơ phờ, "lại 1 cô gái nữa bỏ A ra đi". Tôi đã viết như thế, những dòng như thế trong nhật ký của mình, bao ngày A bỏ lại mình tôi trên con đường cả hai đã cùng lựa chọn. Rồi A lại trở về nhưng đâu phải dành cho tôi...
Một buổi chiều muộn A đợi tôi ở cổng trường, tôi và A đi học, con đường có hàng phượng già đang tức giận ném lên trời ngàn đốm lửa. Tôi thấy lửa cháy trong mắt A, A bảo cô gái ấy đã thiêu đốt A, khiến A điên đảo rồi đột ngột bỏ A ra đi. A tìm tôi, muốn nhìn vào đôi mắt tôi để kiếm tìm chút bình yên còn rớt lại. Tôi cười an ủi, lòng quặn đau tự hỏi: Liệu A có biết A đang đốt cháy chính đam mê của tôi thành tro bụi?? Tôi mệt mỏi tìm trong đám tro tàn ấy giọt ước mơ phiêu lưu của tuổi ngày ấy. A thật vô tình, tôi chỉ có thể có được A mỗi khi A bị tình iêu ruồng bỏ. Tôi lặng lẽ chứng kiến từng cơn đau của A lại thấy con tim mình đau nhói. Lần cuối cùng A tìm gặp tôi cũng vào 1 buổi chiều muộn. A cầm tay tôi nói lời tạm biệt đúng vào lúc chỉ còn vài hạt nắng rớt lại bên hàng cây đỏ rực. Tôi cảm nhận được sự kiệt sức và mệt mỏi trong bàn anh A. A bảo A sẽ đi đến miền đất mơ ước của tôi và A... A đang ở đâu?? Tôi vẫn hàng ngày thắp lửa cho giấc mơ và nguyện cầu để tâm hồn A không bao giờ bão giông, sóng dậy.