Đêm
Em lại đi rong mọi nơi nữa, khắp mọi ngả đường ngân vang bài hát giáng sinh, những cửa hàng bán cây thông xanh trắng treo những quả châu xanh, đỏ, tím, vàng ánh lên dưới ánh đèn rực rỡ tự dưng trong lòng cũng rộn rã theo điệu nhạc giáng sinh:
Jingle bell ... Jingle bell ... Jingle all the way…
Thế là một Noel khác lại về rồi một năm sắp đến, cứ nghĩ đến cái cảm giác gần bước qua một năm mới em lại cảm giác như mình bước qua một ngưỡng cửa mới của tương lại để rồi nhìn lại quá khứ với tất cả những buồn vui lẫn lộn. Mình đã làm được những gì cho ngày hôm qua? Câu hỏi ấy cứ vang trong đầu em rồi chính em cũng phải thừa nhận rằng mình bất lực với chính mình, bất lực với những suy nghĩ trong đầu dẫu vang vang bên tai tiếng nhạc: ...mong một đêm Giáng sinh bình yên...
Liệu con người có bình yên không anh khi bên ngoài cái thanh thản nhẹ nhàng hay cái xô bồ ồn ào của cuộc sống vẫn còn cái hỗn loạn của những suy nghĩ trong đầu hay cái thổn thức của trái tim yếu đuối. Cũng như lúc này đây, trái tim em vẫn thổn thức vì nhớ anh, suy nghĩ trong đầu em cũng ngập tràn hình ảnh anh rồi đan xen vào đó là những lo âu trăn trở về gia đình, học hành, bạn bè cùng cuộc sống...
Con người khi sinh ra đã biết buồn rồi anh nhỉ..nên mọi đứa trẻ khi sinh ra đều khóc, chứ đâu phải là cười. Mà buồn thì có đến hàng trăm, hàng vạn nỗi buồn khác nhau, diễn tả cũng khác nhau như em, chính em lúc này đây em đang buồn mà miệng vẫn nở nụ cười, môi vẫn ngan ngát nụ cả đến dáng điệu bên ngoài nếu ai nhìn vào cũng sẽ nhầm tưởng. Cái nhầm tưởng của họ do chính em cố tình như thế không làm gì cả ngoài mục đích em che giấu chính mình.
Lại một Noel nữa sắp đến, đã bao nhiêu Noel trải qua một cách âm thầm và lặng lẽ. Cứ nghĩ rằng Noel này sẽ qua như mọi Noel khác, nhưng không hiểu sao em vẫn cảm thấy buồn…
Hôm nay em ra đường, vẫn một mình, đi lang thang ngoài đường ấy…
Trời miền Nam mấy hôm nay hơi se lạnh ! Không biết nó là tại thời tiết .. hay trái tim em đang lạnh giá vì không có anh bên cạnh! Mỗi khi sắp Noel bao giờ trời cũng lạnh như thế này và Noel năm nay chắc em lại một mình lang thang ngoài đường ngắm người, ngắm xe qua lại một mình…
Em lang thang một cách vô định trên đường, từng vòng bước chân em cứ đi đều không mỏi, đưa em đi qua từng ngõ ngách, đi qua từng con đường quen thuộc hằng ngày em vẫn đi…
Gió…
Đôi chân em loạng choạng, mắt em chợt cay xè, tóc cứ thôi bay, chẳng biết vì gió đêm hay vì một điều gì khác…
Lạnh…
Àh không, phải nói là lạnh tê tái mới đúng !
Lạnh lắm ấy, cái áo vải mỏng manh không đủ giữ cho em ấm trong một buổi tối như thế này ! Bâng quơ nhìn trên đường, xung quanh em ai cũng có cặp có đôi, tay trong tay, ấm áp… chỉ có em là một mình!
… nhưng sao đôi chân lại đưa em ra con đường ấy… con đường kỷ niệm của chúng mình… Và rồi anh ùa về, tràn ngập trong từng suy nghĩ, trong từng hơi thở của em.
Cứ ngỡ rằng em và anh đều có khoảng trời riêng, rồi mình sẽ được ở bên nhau, cứ ngỡ rằng thời gian sẽ giúp em vượt qua tất cả, nhưng giờ đây, chỉ là một cơn gió lạnh, chỉ là một nỗi cô đơn trong ý nghĩ cũng đã mang anh về lại bên em. Ý nghĩ mang anh về gần thật gần bên em cũng đủ cho em cảm nhận được chút hơi ấm trong trời lạnh dù chỉ là hơi ấm trong ký ức xa xưa…
Cơn gió kéo lạnh bất chợt kéo em trở về với hiện tại.
Là em một mình, vẫn một mình… trái tim em đã nhận ra đâu là ranh giới cho một tình yêu… nhận ra như thế nào là yêu, là thương, là nhung nhớ …
Em vẫn… Cố thức khuya chờ ông già Noel mang quà đến khi đêm đến…. Noel năm nay cũng sẽ như vậy, nhưng lòng cứ thổn thức, không hiểu vì sao… Noel sẽ bình thường nếu như em không gặp anh phải không?… Bao nhiêu ngày tháng, bao nhiêu buồn vui, thế nhưng giờ chỉ còn có mỗi em mà thôi, vẫn một mình…Anh đến làm chi , mình quen nhau làm chi, để rồi em vẫn sống trong cô đơn, như rằng chưa từng quen anh vậy.
Em ước gì có chiếc áo khoác ai đó khẽ choàng vào người, có bàn tay siết chặt, có lẽ sẽ không còn lạnh nữa, dù ngoài trời gió vẫn thổi từng cơn. Nhưng không, bên cạnh, vẫn chỉ mình em, không một ai khác. Em đã từng mong rằng cả hai sẽ có kỷ niệm đẹp vào đêm Noel nhưng bây giờ hy vọng đã thành thất vọng… Anh à ! Sao em cảm thấy lòng mình trống trải và cô đơn quá !
Cũng chẳng biết từ bao giờ mình lại có khoảng cách như vậy anh nhỉ? Có lẽ là từ lúc anh đi những chuyến đi xa và dài , xa em, xa cả những góc phố những con đường thân quen, những tin nhắn yêu thương, những cuộc nói chuyện … cũng dần vơi đi.
” Người ta ngày càng xa nhau cũng bởi khoảng cách về không gian thì xa, khoảng cách về thời gian chờ đợi lại càng xa. Những mông lung không thể nào chia sẻ, không thể cùng nhau gánh vác. Khi người ta chỉ trò chuyện được cùng nhau bằng email, điện thoại, YM... người ta không thể gặp nhau, cầm tay, lắng nghe giọng nói, nhìn điệu bộ... không được hờn dỗi, không được cười đùa... không thể giúp đỡ, lau cho nhau nước mắt, không chăm sóc lúc ốm đau... không chia sẻ buồn vui... Người ta ngày càng xa nhau bởi sau những dòng email khô khốc không thấy hiển hiện được niềm yêu, sự đam mê, gắn bó, những quan tâm và lo lắng cho nhau “…Nhưng mình sẽ không như vậy anh nhé!
Anh và em cũng bị cuốn theo dòng xoáy của cuộc đời để rồi khi giật mình nhận ra thì đã để trôi qua nhiều thứ, không gì có thể bù đắp được, nhưng chỉ có một điều là ở em vẫn luôn có niềm tin, vẫn hy vọng, và chờ đợi ngày anh trở về. Em vẫn yêu và tin một ngày mai, được gần bên anh mãi mãi, cùng anh chấp cánh viết nên câu chuyện tình của chúng mình, đẹp như giấc mơ cổ tích… nơi đó… có anh và em. Dẫu cho sông kia cạn, dù cho tháng năm có đổi thay, nhưng mình sẽ bên nhau trọn đời nhé anh !
Em vốn là một đứa thích đọc truyện cổ tích và em tin vào điều đó, tin vào những kết thúc có hậu của nó. Em nhìn đời, nhìn người qua lăng kính màu hồng, ôm lấy thiên nhiên với màu xanh tinh khiết và chỉ giữ cho riêng mình trong tận cùng sâu thẳm trái tim một màu đỏ thủy chung, em sợ , sợ cảm giác cô đơn, buồn tủi…Thế mà em đã phải đối mặt với nó một mình và giả vờ mạnh mẽ !
Yêu một người đâu nhất thiết phải có được người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu thực sự hạnh phúc là đủ rồi phải không anh…Dù có cách xa hàng ngàn cây số nhưng trong trái tim em luôn có anh, chỉ cần nghĩ về anh thôi cũng đủ khiến em ấm lòng… em sẽ luôn cầu chúc cho anh gặp thật là nhiều niềm vui và may mắn, ước sao anh luôn ở bên em để dỗ dành em. Chúc anh một đêm Noel an lành và hạnh phúc hơn trong tất cả các Noel trước vì Noel này anh đã có em !!!