Từ khi anh vô tình gặp em trong ngày hôm ấy, anh biết thế giới trong trái tim anh đã có người ngự trị. Anh nào dám đòi hỏi nhiều chỉ mong...! Anh có thể được khép trong 1 vương quốc nhỏ hay chỉ là 1 góc khuất của trái tim em.
Mỗi khi gặp em, anh ko biết nói gì, tâm trí anh lúc đó chỉ là bóng dáng; hành động và mọi cử chỉ của em. Trước đây anh ko hề nghĩ rằng mình sẽ trải qua thứ tình cảm phức tạp và rắc rối đến như thế này. Anh chưa yêu lần nào nên ko biết đó có phải là tình yêu? Chỉ biết rằng đối với anh bây giờ, niềm hạnh phúc lớn nhất là khi gặp em. Dù anh không nói được gì, dù chỉ được nhìn em từ xa anh cũng cảm thấy ấm lòng. Như 1 ngọn lửa bập bùng giữa mùa đông giá lạnh!
Ko biết rằng em đã từng nghe 1 câu chuyện kể về tình yêu chưa? Nó đi quá sự tưởng tượng của con người. Kể rằng...! Trước đây con người có 4 tay 4 chân nhưng sau đó thượng đế đã tách ra mỗi phần chỉ có 2 tay 2 chân như bây giờ. Nên kể từ đó con người luôn phải đi tìm nửa kia nửa còn lại của mình. Ko biết trên thế gian này có nhiều người tìm được nửa kia chưa? Còn anh_anh đã thấy em, 1 nửa còn lại của cuộc sống này! Ko biết em có nghĩ anmh như vậy ko? Trước đây suy nghĩ của anh giống bài thơ này:
........Trên trời cao tôi là vì sao lẻ
Dưới mặt đất tôi là kẻ cô đơn
Nỗi buồn ơi! Nếu mi là vật chất
Thì ta sẽ là kẻ giàu nhất thế gian!
Anh đã nghĩ như vậy cho đến khi gặp được em, anh mới thấy hết ý nghĩa, niềm vui và niềm hạnh phúc của cuộc sống này! Giống như 1 tia nắng ấm áp xuyên qua đám mây mù u ám. Anh thầm cảm ơn sự kỳ dịu của tạo hoá đã cho anh gặp được em. Anh đã yêu em!
Dẫu em có nghi ngờ những điều anh nói trên là giã dối nhưng anh xin em như 1 kẻ sùng đạo thành khẩn. Xin em hãy tin rằng trái tim anh ngự trị riêng em! Và mong em sẽ hiểu được lòng anh!