Tôi vô cùng hạnh phúc vì có anh trong đời. Những ngày hẹn hò ở quán cafê bờ sông cùng nhìn những hạt mưa rơi tí tách. Tôi thường trêu anh: "Kiếp trước chúng ta là Ngưu lang Chức nữ nên những ngày gặp nhau là những ngày mưa tầm tã”.
Thời gian cứ trôi qua, tình cảm chúng tôi ngày càng lớn dần và nó mang đến cho cả hai chúng tôi niềm vui, nỗ lực phấn đấu vươn lên trong cuộc sống, cùng nhau tạo dựng kế hoạch tương lai. Thời gian dần trôi qua, tình yêu của chúng tôi đã 3 năm. Anh lên kế hoạch tổ chức đám cưới cho chúng tôi và mọi chuyện diễn ra quá trôi chảy.
Khoảng thời gian đó đối với tôi thật đẹp, thật vui vẻ, tôi cảm giác như mình là người hạnh phúc nhất vì tôi có tất cả tình yêu, sự nghiệp. Tôi đã sống trong mơ với hạnh phúc và tình yêu của mình và mong đến ngày làm cô dâu thực sự. Song hạnh phúc là một điều mỏng manh và dễ vỡ.
Tôi không trách bố mẹ (bởi bố mẹ có quyền đòi hỏi nàng dâu, con rể tương lai phải đạt những tiêu chuẩn như thế nào). Nhưng mỗi lần nghĩ đến, nhìn tấm hình ngày nào hai chúng tôi chụp, nước mắt tôi cứ tuôn trào - cảm giác tủi thân lại ào ạt ùa về. Tôi chỉ trách vì tình yêu của chúng tôi mong manh quá. Và tình yêu của anh chưa đủ mạnh để giữ hai chúng tôi ở lại bên nhau trọn đời.
Anh nói: “Mình hoãn đám cưới lại 2 năm nhé em”. Tôi lo rằng ngày tôi mặc chiếc áo cưới trắng cùng anh bước đi giữa những bông hoa và những ngọn nến lung linh sẽ khó đến.
Mùa xuân năm nay trở lạnh, anh và gia đình cùng về Hà Nội. Tôi biết rằng ngày anh đi, tình cảm anh dành cho tôi sẽ thay đổi vì gia đình anh muốn mai mối cho anh một người vợ vừa giỏi vừa đẹp. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng câu nói đùa ngày trước bây giờ tôi cảm thấy nó như một lời tiên tri báo trước. Tình duyên của chúng tôi như Ngưu lang Chức nữ. Yêu nhau nhưng mãi mãi phải xa nhau.
Nhưng dù sao, tôi vẫn tin vào tình yêu của chúng tôi vì chúng tôi cần một niềm tin để phấn đấu. "Đối với em, anh là người rất quan trọng trong cuộc đời, là người em cần - cần lắm trong cuộc sống này!"...