tôi nào biết đâu, tôi cũng mong người đó là bạn,vì k ai quan tâm tôi như bạn, k ai sáng nào cũng nhắn tin chào ngày mới như bạn, k ai tối nào cũng nhắn tin chúc ngủ ngon như bạn, k ai có thể vì tôi mà dầm mưa mang đến 1 cái bánh bao như bạn, k ai có thể ngồi bên cạnh tôi hàng giờ, k nói gì nhưng bạn hiểu đến tận đáy lòng tôi. khi biết rằng bạn có tc với tôi tôi k tìm bạn nữa, vì tôi k muốn bạn cũng trải qua cảm giác là nơi chia xẻ của ai đó như tôi, vâng đơn thuần chỉ là chỗ chia xẻ. tôi rời xa bạn, nhưng k theo cái cách như người ấy từng làm tổn thương tôi vì tôi k muốn bạn đau như tôi.
có những thứ thật mong manh mong manh như những giọt sương buổi sớm mai,chỉ chờ mặt trời lên là sẽ tan biến nhưng cái giây phút hấp hối ấy của giọt sương chính là lúc nó đẹp nhất lấp lánh những tia nắng lung linh đủ màu mấy hôm nay thật vui nhưng k dám chia xẻ cùng ai dù biết niềm vui sẽ nhân đôi nhưng k hiểu sao vẫn thấy lo lắng 1 điều gì đó thật mơ hồ như cái cảm giác những điều ấy k phải dành cho mình và lo rằng mình k giữ đc k dám cười nhiều k dám nghĩ đến nhiều sợ nó sẽ mau tan biến cũng như những giọt sương kia như những dòng tin nhắn kia đầy bộ nhớ sẽ tự động xóa chỉ có 1 nơi là cất giữ mãi mãi trong tim? thật sao? k biết và cũng k nghĩ thế vì đến 1 lúc nào đó sẽ thay thế nhưng hình như những điều đã từng đi qua sẽ k tan biết bao giờ cầu mong có 1 cánh cửa thời gian cho ta nhìn thấy tương lai tương lai của những vì sao trên bầu trời tương lai của những hoài mong trong tim tương lai của những điều hôm nay là không thể bạn nhắn tin cho tôi, hỏi có phải tôi đã....và đang.....tôi mỉm cười 1 mình.người khác nói tôi viết entry lang mang họ đọc mà k hiểu gì,chỉ có bạn, bạn nhìn thấy tất cả những bí mật sâu thẳm trong lòng tôi dù tôi che giấu. chỉ có bạn biết là tôi đang nghĩ gì. bạn hỏi tôi, sao k là bạn? trời ơi ! tôi nào biết đâu, tôi cũng mong người đó là bạn,vì k ai quan tâm tôi như bạn, k ai sáng nào cũng nhắn tin chào ngày mới như bạn, k ai tối nào cũng nhắn tin chúc ngủ ngon như bạn, k ai có thể vì tôi mà dầm mưa mang đến 1 cái bánh bao như bạn, k ai có thể ngồi bên cạnh tôi hàng giờ, k nói gì nhưng bạn hiểu đến tận đáy lòng tôi. khi biết rằng bạn có tc với tôi tôi k tìm bạn nữa, vì tôi k muốn bạn cũng trải qua cảm giác là nơi chia xẻ của ai đó như tôi, vâng đơn thuần chỉ là chỗ chia xẻ. tôi rời xa bạn, nhưng k theo cái cách như người ấy từng làm tổn thương tôi vì tôi k muốn bạn đau như tôi. tối qua bạn ngồi thật lâu bên tôi, k nó gì, cả hai ly trà sữa tan thành đá nhưng k nói gì. thật lâu như thế rồi bạn mở lời rằng bạn vẫn sẽ đợi vì bạn tin rằng rồi tôi sẽ bên bạn vì những tình cảm trong lòng tôi là k thể vì những khoảng cách như ngôi sao kia khi tôi nhìn thấy đc là nó đã tan biến vào vũ trụ mênh mông xin bạn đừng thế cũng đừng đặt niềm tin vào tôi đừng nghĩ tôi với bạn có thể bên nhau hay cái gì đó tương tự tôi cũng k biết nữa, dù bạn là người tốt, dù tôi với bạn thật sự hợp nhưng chỉ có vậy xin đừng vượt qua cái ranh giới tình bạn hình như khi có 1 đó hiểu mình quá thì mình bỗng thấy sợ k còn là cảm giác bình an mà là cảm giác bị bốc trần mọi suy nghĩ tôi cũng biết mình đang phiêu lưu 1 cuộc phiêu lưu quá mạo hiểm k hề có bảo hộ nhưng k cách gì dừng lại đc đâu bạn à tôi cứ đi dù tôi sẽ ngã đau mà bạn đó rẽ sang lối khác đi bạn đừng lo cho tôi nữa nếu 1 mai tôi có rơi xuống vực, bạn hãy để tôi tự mình lê lết đứng dậy, bạn đừng để tôi xem bạn như 1 thói quen, 1 nơi nương tựa, tôi sẽ làm bạn tổn thương đó.