3h15 phút sáng,trời mưa to,sấm đánh cũng to,chớp nhánh nhoàng nhoàng.”ĐÙNG”tiếng sấm to nhất khiến nhóc tỉnh giấc.Sau mấy ngày nắng chói chang cuối cùng mưa cũng đã đến.Một làn gió khẽ chạm nhẹ lên gò má của nhóc sau khi nó đã luồn qua ô cửa nho nhỏ bên cạnh giường ngủ.Mấy hôm trước nhóc còn cảm thấy giận ông trời lắm,nhưng giờ thì lại yêu quá đi,đơn giản chỉ vì trời đã cho mưa.Cơn mưa bất chợt và lạ lung,không pải là vào buổi chiều tối sau một ngày nắng chói chang,không đc dự báo trước,đến quá bất ngờ.
Nhẽ ra không khí mát mẻ thế này thì ngủ ngon lắm,nhưng nhóc lại thức dậy bước ra ban công.Cái không gian này cứ như vô cùng lạ lẫm với nhóc.Tĩnh mịch,màn đêm bao phủ chỉ có ánh đèn đừơng le lói,không quá sáng nhưng cũng một phần xoá đi bóng tối mù mịt.Và cũng đủ để cho nhóc nhìn thấy những chùm hoa bằng lăng tím rung rung dập dìu dười làn mưa.Nhưng nhóc sợ hạt mưa to qúa sẽ làm lát cánh hoa mất.Con đường trứơc mặt nhóc đã có những vũng nước nhỏ,thỉnh thoảng lại có chiếc xe phóng vèo qua,nứơc bắn tung toé.Chưa bao giờ nhóc nhìn rõ cảnh vật như bây giờ chỉ với hai con mắt chứ không pải là bốn như mọi khi.Lá rụng nhiều dưới đường sau trận gió to.Hạt mưa nối tiếp nhau dài dài như những sợi dây.Lúc này sao nhóc chẳng thấy buồn ngủ gì cả,muốn đứng đây mãi.Bất chợt miệng tự dưng mấp máy.Những câu hát đầu tiên trong bài “Mưa”của Thuỳ Chi-M4U thì thầm lên tiếng.Hát được mấy câu đầu nhóc bật cười “tự dưng đêm rồi một mình hát trong đêm mưa,mình có bị sao hok nhỉ”-nhóc thầm nghĩ.Nhưng nghĩ vậy thôi ,nhóc mặc kệ cái suy nghĩ đó,đêm rồi có ai bít chứ.Rồi nhóc lại tiếp tục hát,vẫn là mưa.Nhóc ngốc thật giờ nhóc mới để ý tới lời bài hát,hoá ra không chỉ là mưa mà còn là nỗi nhớ,thế là nhóc vào phòng.Vào phòng dở những lá thư người ấy đã gửi cho nhóc.Bật đèn phòng ra ban công đọc thư.Vừa đọc lại vừa tủm tỉm cười.Trùi ui!1;2;3 hạt mưa rơi vào lá thư,nhạt nhoà nét chữ.Phải giữ gìn lá thư chứ,lùi lại 1;2;3 bước nhóc đứng dựa bên bản lề cửa tiếp tục đọc.Rồi lấy điên thoại định gọi cho người ấy để cùng cảm nhận bầu không khí tuyệt vời này nhưng lại sợ làm mất giấc ngủ của người ta.Thôi.Đọc lại mấy cái tin nhắn cửa người ấy còn lưu lại trong máy rồi lại cười.Hạnh phúc.Khờ,ngốc thật nhóc cứ cười một mình hoài.
"Có chăng là một thoáng một lần hát khẽ bên em" ................lại hát……….uhm pải rồi người ấy đã từng hát khẽ bên nhóc.
Ngắm mưa,một mình hát trong đêm mưa,chẳng có ai là khan giả,chỉ có những giây mưa dài dài,chỉ có những chùm bằng lăng tím và ánh đèn đường chứg kiến cảnh ngộ nghĩnh đó,người đi dưới đường cũng không thể biết đc đâu..(^,^).Nhóc cứ hát,hứng những giọt mưa luồn qua kẽ tay rồi lại rơi xuống,mát mát trên gò má,sảng khoái đến bất ngờ.
5h kém 5 phút,không gian vẫn vậy,vẫn mưa nên không có người đi tập thể dục,trời đã rạng lên chút ánh sáng.Nhóc giờ lại leo lên giường ngủ tiếp.Nhóc đã cảm nhận,đã biết không khí trong một đêm mưa là thế nào,nhóc cũng biết mình vừa trải qua những giây phút không bình thường(^,^)-hát một mình trong đêm mưa.Nhóc thấy mình như là người hút hết bầu không khí mát mẻ đầu tiên sau những buổi nắng chói chang.Nhưng có một điều nhóc chưa hề biết,cũng trong đêm đó cũng trong giây phút đó cũng có một người giống như nhóc,cũng đã ngắm mưa một mình cũng đọc thư cũng muốn gọi điện cho người thương.Ngừơi đó cũng như nhóc vậy.Và có một điều nhóc không biết nguời đó cũng nhớ nhóc lắm.