Tôi với em quen nhau từ thuở còn rất nhỏ.Cái tuổi chỉ biết ăn chơi vui đùa phá phách thôi.Thế mà thời gian trôi nhanh thật,khi bây giờ em không còn như trước nữa,một cô bé tuổi trăng tròn xinh xắn chững chạc làm sao,nhưng trong em không kém nét ngây thơ yêu đời của ngày nào.Ta vẫn như xưa không có gì thay đổi,cùng nhau đến lớp,cùng đi dạo dưới hàng phựơng đỏ trước sân trường,tôi không hiểu sao lúc ấy tôi lại nhớ rõ từng cử chỉ hành động của em đến thế.nó hiện ra trong trí nhớ,trong lúc suy nghĩ của tôi mỗi khi màng đêm buông xuống
Bỗng một ngày nọ,tôi và em sao chăng còn như trước nữa,em gặp tôi tỏ ra ngại ngùng e thẹn vội vàng chạy về phía đằng xa trong bộ váy trắng tinh mà tôi chưa thấy em mặc lần nào.Có lẽ tuổi học trò ngây thơ hay sao,hay là do tôi đã khờ không nhận biết được một điều gì dó sắp xảy đến mà tôi chưa kịp hiểu được.Kể từ ngày hôm ấy tôi không còn được cùng em đến lớp nữa,cũng không thấy em bước chân đến trường học.Con người tôi lúc đó như bị rời rạt không còn tâm trung như lúc trước nữa,tôi cứ luôn suy nghĩ về em,tự hỏi lòng phải trang đã làm gì cho em buồn nên em không muốn gặp tôi.
Khoảng được 1 tuần tôi không còn đủ lòng kiên nhẫn,quyết định đến nhà em để tìm hiểu sự việc.Một điều mà tôi không ngờ đến bao giờ là tôi phải mất em sao,mất đi người bạn thân đã cùng chung cạnh nhau suốt từ bé đến lớn.Tôi nhũ rằng không chắc là bà con của em ấy ở xa đến thăm chứ không phải là có người dạm hỏi em.Tối hôm ấy tôi đấnh liều rủ em ra bên ngoài để nói chuyện,nhìn em bây giờ sao đã khác trươc rất nhiều,vẻ hồn nhiên yêu đời ngày nào giờ đã không còn trên gương mặt xinh xắn nho bé nữa,thì tôi biết rằng những gì người ta nói hồi trưa là sự thật.Em bỗng quay lại nhìn tôi rồi quay đi,hiện rõ 2 dòng nước mắt cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào,em chạy vào phòng được khoảng một lúc tôi cũng không biết là bao lâu nữa,em trở ra cầm trên ta cầm theo tờ giấy rồi đưa cho tôi em nói:”Em biết anh muốn hỏi em những gì nhưng điều đó giờ đây đã không quan trọng,em cũng chẳng biết nói với anh điều gì nữa.Ngày mai em phải theo người ta đi xa rồi chắc em không trỡ lại nơi này đâu, anh ở lại hãy giữ gìn sức khỏe,em sẽ nhớ anh nhiều lắm đó.Thôi anh về đi điều anh cần biết và điều em giấu trong lòng đã được em ghi rõ trong thư”.Vừa dứt câu em đã rời xa tôi một cách nhanh chóng,hình ảnh em càng lúc càng xa chỉ còn lại nơi này mình tôi đơn chiếc.Khi biết mất em tôi đứng sững sờ miệng cảm thấy chua chát và con tim nhói lên từng cơn đau,đôi chân dường như nó không muốn duy chuyển nữa.Bỗng cơn mưa rào chợt đến bên tôi thì tôi mới định hồn lại.Chợt tôi nhớ ra em có đưa cho tôi một lá thư thì phải,từ từ tôi xé ra đọc thầm:”Anh à,chúng ta đã quen nhau lâu rồi,khi còn là con nít tắm mưa ấy anh nhớ không.Em đã yêu anh từ ngày đó nét ngây thơ đã làm 2 chúng ta xích lại gần nhau,thế mà anh khongo nhận ra,cứ xem em là bạn,em không muốn thế đâu nhưng còn biết làm gì hơn là giã đò cơ chứ,anh thấy em đong kịch có hay không?Em sắp phải theo người ta đi xa rồi nên mới dám viết vậy,đó là những lời thật lòng của em đó.Giờ chúng ta nói gì thì cũng đã quá muôn rồi,ngày ấy đã không còn nữa chỉ là kỉ niệm thôi,em mong gần nó sẽ là kỉ niệm đẹp của 2 chúng ta nha anh.Em yêu anh nhiều lắm,nhưng sẽ có một người yêu anh,cho anh hạnh phúc hơn em,em tin chắc là vậy.Cuối lời em chúc anh mọi sự như ý,mọi ước mơ điều thành hiện thực,người thương anh đơn phương”.Đọc xong lá thư tay tôi như rời gạt đi,khi nhận ra một lỗi làm không thể thứ tha,trách mình ngu quá chẳng hiểu được em,trong khi đó chính mình cũng yêu em như vậy tại sao không dám can đảm để nói ra.Giờ đây khi mất đi có hối tiếc cũng không được gì,đành nhìn em đi tôi đứng ngóng trong muộn màng
Tập 3 Trích Những Bức Thư Tình Đáng Nhớ