:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Có bao giờ ngày xưa trở lại!?!...

       

Đã gần ba tháng mình xa nhau, cũng đã hơn hai tháng anh đã biết đến biển. Em ơi, bất công cho em quá phải không, mình chỉ mới quen nhau và bên nhau chưa đầy 48 giờ nhưng dường như bây giờ anh và em đã mỗi nguời một môi truờng sống, mỗi nguời một phuơng. Anh thì ở nơi phồn hoa đô thị với lắm thú vui, còn em, một vùng hoang vu hẻo lánh, nhưng em ơi, không còn bao lâu nữa đâu, gần thôi, gần lắm, anh sắp đuợc về bên em rồi. Hãy ráng chờ anh nhé!....

Đã bốn năm rồi tôi mới đuợc về với biển: "biển ơi sao mày vẫn buồn quá vậy, sao tao và mày lại giống nhau đến thế! Sao chẳng bao giờ tao có ngày vui kể từ khi tao xa mày bốn năm về truớc...."

Tôi là xứ biển nhưng từ nhỏ đến lớn tôi chỉ đuợc biết đến biển qua những trang giấy và những bài thơ. Và rồi ngày đó, ngày tôi đuợc gần biển cũng đã đến, ngày tôi lên đuờng dự thi một trong những kỳ thi lớn nhất của cả nuớc "kì thi tuyển chọn học sinh giỏi cấp quốc gia lớp 12". Nhưng hỡi ôi! Sao nó lại không đến sớm hơn hay muộn hơn mà lại vào ngay lúc này kia chứ?

Đã quen nàng hơn 1 năm nay như bao nguời con gái tôi quen trong suốt 12 năm học, bình thuờng, chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng tôi ko bik tự lúc naò, tôi đã cảm thấy thích nàng, thích đuợc nghe giọng nói của nàng, lúc ngọt ngào và thơ mộng như biển qua những trang giấy khi vui, lúc mặn chát như muối biển khi buồn, lúc âm u, bão tố như bão biển,... tôi thích nàng như đã thích biển tự bao giờ, tôi đã yêu chăng?

Ngày đó tôi là một trong số những học sinh nỗi trội nhất trong truờng vì nhờ lực học, còn nànghẳng hề bận tâm, chẳng có gì suốt năm lớp 11, thậm chí tôi là lớp phó nắm danh sách trong tay nhưng chưa bao giờ tôi nhớ tên hay khuôn mặt của nàng. Nhưng qua lớp 12, tôi thuờng đi học sớm nhất truờng để làm thêm truớc giờ học(giữ xe), và không biết tự lúc nào tôi đã yêu tiếng guốc mộc từ xa vọng đến của nàng, dáng thuớt tha trong chiếc áo daì, giọng nói trầm bổng như gió và sóng biển cuộn vào nhau,... tôi đã yêu đến mức phát cuồng lên khi nàng bện và không đi học. Phải rồi, tôi đã thật sự yêu nàng!

Khốn khổ thay cho tôi, từ bé đến lớn tôi chỉ giỏi nhất trong việc học chứ có biết đến chuyện trai gái là gì đâu, tôi chỉ giỏi trong việc chửi con gái khi nó ko học bài thôi chứ làm gì biết đến nuông chiều con gái (lớp phó học tập mà lị!!!). Tôi chỉ biết thầm yêu trộm nhớ nàng chứ nào có dám nói ra.

Nắng mưa là bệnh của trời,

Tuơng tư là bệnh của tôi yêu nàng,

Giá mà hai đứa cùng đàng,

Để ngày đuợc ngắm, đêm về đuợc mơ...

(xin lỗi cụ Nguyễn Bính_ chính tôi cải biên)

Nhưng may thay, ngay đó cũng đã đến, tôi yêu nàng đã lâu hay nàng đã yêu tôi truớc thì tôi ko rõ mà nàng cũng không hay, thật đúng là "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Hôm đó là ngày 20-11, đuợc sự hỗ trợ của những đứa bạn cùng lớp và những thầy cô, tôi đã đuợc hộ tống nàng trên chiếc "xu xì po hòn đá 81"(honda đời 81) của ông già tía tui. Đúng là phuớc đức ông bà để laị, tôi đoạt giải 3 tỉnh, đuợc thuởng một khoản kha khá, ông già tía nôỉ tiếng khó tính của tôi cho tui lấy của quí của ông để đi chơi với bạn, rùi cả lớp vừa liên hoan 20-11 để mừng mấy thầy cô cũng như chuốc cho xỉn cái thằng vuợt mới "dựt" giải (chúc mừng tôi đó mà). Tôi cũng không rõ là tôi say men hay say gì gì ấy nhưng hai đứa tôi mãi lo nói chuyện nên chạy lạc đuờng, vậy là 2 nguời một ngựa, một dây cuơng giữa đồng trống. Và có lẽ tôi đã dồn hết can đảm và hơi men còn lại trong nguời để ép tôi nói và buộc nàng nhận lời. Và rồi chúng tôi đã yêu nhau.

Thời gian trôi qua thật nhanh, 2 ngày tiếp theo tôi cũng đi thât sớm nhưng không phải để giữ xe mà để đuợc ngắm nàng từ cổng truờng đi vào và đuợc nghe tiếng guốc mộc đều đều lên cầu thang (chúng tôi ngồi cùng bàn, cùng lớp tại lầu 2) một cách công khai. Ôi thuở mới yêu sao mà đẹp đến thế, đẹp đến nỗi chúng tôi như quên cả tiếng trống truờng tan học.

Và rồi ngày tôi đến với biển cũng đã đến, sau tiêt học thứ tư của ngày 22-11, thầy hiệu truởng gọi tôi lên văn phòng:"Đúng 12h trưa nay em phải có mặt tại TP Vũng Tàu để tập trung ôn thi cho giải quốc gia, em sẽ đuợc chuyển lên học tại truờng chuyên cho đến khi em đi hết cuộc thi hoặc rớt mới về, giờ em có thể về để chuẩn bị, bây giờ là 10h 15p".

Tôi vừa vui nhưng lại buồn, vui là vì tôi sẽ đuơc đến với biển_ một nơi tôi luôn mơ uớc, vì tôi đuợc đến với một nơi mà tôi đã tự tin cho rằng mình xứng đáng, nhưng tôi lại trở về với thực tại ngay vì nhà tôi làm gì có điều kiện cho tôi học ở thành phố, làm sao cho tôi học ở truòng chuyên và còn nàng nữa chứ, chúng tôi chỉ bên nhau mới hai ngày mà. Tôi phải làm sao đây?

Tôi đã chọn ra đi vì nó tốt cho tuơng lai của tôi, và của cả 2 chúng tôi nếu tôi thành công, tôi sẽ xứng với nàng, một công chúa út của một trong những gia đình giàu nhất vùng chỉ có thể xứng với một "công tử Bạc Liêu" hoặc một học sinh đoạt giả Quốc gia trở về, và vì tôi đuợc hứa rằng nhà truờng sẽ chu cấp cho tôi toàn bộ và nhất là nàng nói :"Cứ đi đi, H chờ T trở về" khi tôi nói với nàng rằng"mình còn 45p bên nhau, 12h T sẽ đi". Đã có hai nguời con gái khóc cho tôi vào ngày đó, cái ngày định mệnh của đời tôi. Mẹ tôi, mẹ khóc cho tôi vì mừng vì 2 ông bà không có gì nhưng vẫn nuôi 3 anh em chúng tôi ăn học đàng hoàng và hơn thế, tôi đã làm ông bà hạnh phúc vì thành công buớc đầu của tôi, mặt khác, bà đã khóc vì khi tôi ra đi, ba tôi vắng nhà, trong nhà không còn đến 1000đ để cho tôi đi uống nuớc dọc đuờng,có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên đuợc khuôn mặt đau khổ trong hanh phúc và nuớc mắt đó của bà:"Mẹ ơi! Con không trách đâu, con cám ơn ba mẹ, con tự lo đuợc, ba mẹ sẽ còn đuợc tự hào về con"(tôi thầm nhủ với lòng khi bóng của bà khuất sau ngõ). Còn nguời thứ hai khóc cho tôi thì chắc hẳn ai cũng biết, nàng đã khóc nhưng khi đó không phải truớc mặt tôi mà ở nhà của nàng, và như thế tôi ra đi.

Điều đầu tiên sau khi tôi ổn định nơi học tại lớp chuyên văn và nơi ở tại một khách sạn 3 sao gần bãi truớc là ra với biển.Ôi biển đêm đẹp mà sao buồn đến thế, tôi đã cố nhủ lòng ko buồn ko nhớ nhưng ko thể, từng con sóng bạc cuốn vào bờ là như từng con sóng nổi dậy trong lòng tôi, tôi nhớ nàng, nhớ da diết như biển đang nhớ ai đó mà đến bạc đầu. Thế là từng đêm, từng đêm, sau nhưng buổi học tôi lại ra với biển để cố gắng tìm xem biển đang nhớ ai và giữa tôi và biển ai nhớ ai đó nhiều hơn, tôi ngắm sao trên trời, trên mặt biển(những đèn báo của tàu biển). ...Và tôi cũng đã yêu biển như yêu nàng, thật sự, tôi không thể chịu đuợc nếu tối tôi không nghe đuợc tiếng sóng vỗ và như để hỏi biển xem "nàng có nhớ tôi như tôi nhớ nàng hay không?".

Tôi đã không chịu nổi nỗi nhớ nàng và gia đình, tôi cảm thấy mình cô đơn quá, tôi đã trốn về 1 ngày để cho đỡ nhớ nhưng tôi không sao gặp nàng đuợc vi tôi không biết nhà nàng, xa lắm, và tôi chỉ biết ở đoạn đó mà thôi như tôi biết biển ngàn năm biển vẫn bạc đầu. Nhưng may thay, chuyến xe tôi quay trở lại TP mỗi ngày chỉ có một chuyến vào lúc 8h10p sáng mỗi ngaỳ, vậy là tôi có 45p gặp nàng trong tiết chào cờ đầu tuần, vui lắm, nhưng sao lạ quá, chúng tôi gặp nhau, đã nói yêu nhau nhưng chưa hề nắm tay nhau, chưa hề hôn nhau nhưng dường như chúng tôi đã là của nhau vậy, thậm chí đã như một, chẳng thể nói nên lời nào dù rất mong gặp nhau để nói những lời như bao nguời vẫn nói với nhau. À quên mất, chúng tôi làm gì có cơ hội để noí, tụi bạn cùng lớp đã nói hết thay chúng tôi rồi đó thôi. Nào là "T nhớ H lắm!H có biết ko", "H cũng vậy, T khỏe k, có quen chưa", "làm sao quen đuợc khi không có H bên cạnh"... rồi cả bọn chúng nó phá cuời lên làm cả 2 đứa chúng tôi thẹn đỏ cả mặt vì tụi nó nói sao đúng thế.

Thế rồi cái giờ tôi phải ra đi đã đến, giá mà mọi nguời biết lúc đó chúng tôi đã ghét tiếng còi xe đó đến mức naò. Thế rồi tôi phải đi, lần này là một lần đưa tiễn long trọng thật sự, dường như cả truờng đã vẫy tay tiễn tôi đi nhưng tôi tìm mãi vẫn ko thấy bóng dáng của nàng đâu. Sau nay tôi mới biết nàng đã trốn vào lớp và ...khóc.

Tôi đậu tiếp vòng sơ loại lần cuối cấp tỉnh, rồi vòng sơ loại cấp Quốc gia, và ...rớt tại vòng cuối cùng, chung kết, thiếu nửa điểm, 3 tháng vừa qua của tôi là vô ích tựa "dã tràng xe cát". Tôi trở về, tôi không hiểu tôi thay đổi hay mọi nguời thay đổi nhưng cách cư xử ân cần nồng nhiệt như ngày tôi đi đã không còn nữa, chỉ còn sự thờ ơ và duờng như giữa chúng tôi là 2 thế giới, tôi không còn đuợc học như bao nguời, khi mọi nguời học, tôi phải ngồi chơi vì đã học rồi, khi mọi nguời chơi, tôi bị ra rìa chỉ vì cái "mác" TP về vuờn, ngay cả nàng cũng thay đổi cách nhìn với tôi.

Đã vậy tôi thay đổi, từ một học sinh học nhất truờng, tôi nhanh chóng trở thành một trong những học sinh nhậu giỏi nhất truờng, từ học lực loại giỏi tôi xuống trung bình chỉ trong vòng 2tháng. Tôi từ đỉnh cao của thiên đuờng bị chính tôi và mọi nguời đạp xuống tận 18 tầng địa ngục. Tôi đã sai, tôi đã quá coi trọng sĩ diện và cái tôi của mình nên chọn bỏ tất cả để lên TP và đến với biển để chịu sự bỏ rơi trong suốt gần 3tháng của mọi nguời, tôi đã bỏ tất cả những kiến thức của tất cả các môn mình đã, đang và sẽ học để học chỉ một môn và thất baị, mất trắng.

Tôi và nàng cũng dần xa nhau từ đó,.xa dần,...xa dần,.....xa dần............, xa mãi không có một lí do.

2 tháng sau tôi tốt nghiệp THPT, nàng phải thi lại đợt 2, tôi đã muốn giúp đỡ nhưng nàng một mực từ chối, cuối cùng nàng cũng đậu nhưng lúc đó tôi đã ở rất xa, tôi đã rời bỏ quê lên Sài Gòn kiếm việc để làm lại từ đầu, từ tay trắng.

Và đó lại là một sai lầm lớn nữa của tôi, sau này tôi có về quê vài lần và có nguời kể rằng, nàng nói :"T đã quá lo cho công danh, quá sĩ diện mà bỏ quên mất H, những lúc H cần T nhất thì chẳng bao giờ T có mặt, 25-12,1-1,valentine, ngày bà nàng mất, ngày đám cuới anh của nàng, và ngày nàng rớt tốt nghiệp...H cần có T nhưng H ko thể nói ra". "H ơi! Hiểu cho T, những ngày đó là những ngày Tđang ở xa mà, ngày H rớt tốt nghiệp T biết chứ, T cũng muốn đến với H và cho H muợn bờ vai lắm chứ, nhưng H cũng biết là ba mẹ T rất khó mà, T không đuợc phép đi chơi vào những ngày đó mà phải ở nhà để ôn thi Đại học, ....  T đã cố và luôn bên H ngay khi T có thể mà. Hãy hiểu cho T!".Tôi còn biết nàng đã khóc vì tôi rất nhiều vào những ngày đó nhưng truớc mặt tôi nàng luôn cố mạnh mẽ và buớng bỉnh, tôi càng khó xử.

H ơi! T biết lỗi rồi, T đã quá cố chấp, ích kỷ và tự phụ phải không! T đáng bị vậy lắm, đáng đời lắm!

Dẫu biết rằng thời gian thoi đưa, nhưng tôi không thể ngờ rằng, hôm nay tôi đứng gần biển tôi mới nhận ra rằng biển vẫn buồn như xưa, như tôi. Tôi nghe đâu đó rằng nàng đã có nguời yêu và rất hạnh phúc. Ôi tôi của tôi ngày xưa ơi! Giá như...giá như...giá như ngày xưa tôi đừng vậy, đừng đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác thì đâu đên nổi.

Biển ơi!Biển đã ở đây lâu vậy, vậy biển có biết có bao giờ thời gian trở lại không!?! Có cơ hội nào đến 2 lần trong đời không vậy!?! Giờ thì tôi mới hiểu rằng "Biển bạc đầu vì thuơng nhớ...", giờ tôi mới hiểu rằng: "TÔI VẪN YÊU NÀNG!"

 

 

Đã được xem 3797 lần
Sưu tầm bởi: luctieuthien2307
Cập nhật ngày 08/11/2009


CẢM NHẬN
?
cảm động lắm.mình cũng từng sai lầm. Đã mất đi tình bạn mà đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao và tại ai nữa? Chỉ biết rất buồn và nhớ về quê nơi mình đã sinh ra trong mắt mình luôn là đẹp nhất...Bạn hãy coi như đó là một kỉ niệm và mỉm cười với cuộc sống hiện tại đó là điều tốt nhất và làm cho cuộc sống này có ý nghĩa
Được viết bởi nguyenduyen (13/01/2010 - 9:54:30 PM)
Rất cảm động !
Một câu chuyện buồn ,làm tui cũng sút sít săp khóc nè ,có lẽ đồng cảm một phần nào đó với tui ,trong cái monh manh của tuổi trẻ đôi lúc đối diện với chính mình mới thấy mình đã bỏ lỡ nhiều thứ để rồi buồn _nhớ _nuối tiếc ....Nhưng dù sao bạn cũng đã phấn đấu vì ước mơ,vì sự kỳ vọng của mọi người và đó là con đường bạn nên chọn nếu người con gái kia không hiểu thì có lẽ cô ấy phải hối hận vì đã đánh mất bạn đấy !
Được viết bởi lehien190187 (18/12/2009 - 10:07:40 AM)
!!!!
tình yêu là thế. có những mối tình phải đánh đổi rất nhiều thứ: công danh, tiền bạc, sĩ diện, thậm chí là cả danh dự và tính mạng vì người mình yêu
Được viết bởi nga.meo (13/11/2009 - 4:50:07 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha