Ngày xửa ngày xưa, khi chưa quen anh, em cũng có một anh bạn trai bảnh choe. Cái anh bạn ấy luôn cho mình là “good kisser”, thậm chí hắn ta còn nhận mình là “best kisser”. Cái thời mà em và hắn vẫn đi lẵng nhẵng cùng nhau thì em gặp anh. Hình như hồi ấy anh cũng có một mối tình đang rạn nứt. Hắn của em chuẩn bị ra nước ngoài với một tương lai ngời sáng, nào là master nào là doctor… Mối tình của anh hình như sau đó cũng câm lặng đi lấy chồng. Thế là hai cái đứa đang yêu ấy tự dưng “mồ côi” người yêu. Gặp nhau chẳng có gì ràng buộc, để khi quay lại với nhau như duyên số và định mệnh.
Cũng chẳng bao giờ em so sánh nụ hôn của anh với hắn dành cho em. Một thời đi qua trong cuộc đời là một mảng màu thêm vào một bức tranh. Mỗi người một cảm nhận nó là bức tranh màu sắc sáng hay tối. Sáng là hạnh phúc, tối là buồn đau! Anh chắc cũng không bao giờ so sánh em với cô người tình chân dài đến nách hoặc với cô người tình tiểu thư đài các ấy vì rõ ràng so sánh là khập khiễng phải không?!
Kỳ lạ, chúng mình lấy nhau và chẳng bao giờ nói về chuyện cũ. À, có một lần em đã phát điên lên khi anh cho em xem những tập ảnh cũ với cô tiểu thư. Bộ áo bơi ít vải, biển, quần bơi, da thịt phơi bày… em chỉ nhìn được có thế, thậm chí ngay lúc ấy em cũng không nhìn thẳng xem khuôn mặt cô ta thế nào nữa. Giờ mà em có gặp ở ngoài đường thì em cũng chẳng nhớ nổi con người ấy thế nào, ra sao.
Chúng mình không nhìn lại quá khứ là vì chúng mình có hiện tại, có tương lai phải không? Không nhìn về phía sau có phải vì chúng mình cùng sợ hãi quá khứ? Hay vì chẳng đứa nào muốn nhớ về quá khứ khi mà hiện tại đang sáng bừng?
Chủ quan em nghĩ, em không nghĩ về quá khứ của anh hay của em không phải là vì em phủ nhận quá khứ, chỉ đơn giản em ngh4i đó là một phần của cuộc đời và khi nó đã đi qua rồi thì mình hãy cất nó vào một góc. Cái đống ảnh anh chụp với cô người yêu ngày xưa, em biết là anh chưa đốt đi đâu. Cái phong bì màu xi măng ấy đã có lần em nhìn thấy trên ngăn kéo cơ quan anh một dịp tình cờ. Thì anh cứ lấy ra mà xem, mà ngắm mà ngẫm nghĩ… em chả bảo gì. Thật đấy! Có tin không?