Rầ...m, á... đau quá đi, đi đứng sao không nhìn gì hết, cô bé đang đứng dậy phủi phủi cái mông vừa bị gã nào đó va vào, cái mặt nhăn nhăn đau quá trời. quay lên nhox nhìn rùi lườm một cái như lưỡi dao vậy.
Anh chàng kia xấu hổ, xin lỗi chị mưa to quá em chạy nhanh trựơt chân, cô bé mủm mỉm cừơi tự rưng cô cau mặt vào, thấy tui già lắm hả mà gọi chị? anh kia xấu hổ đỏ hết cả mặt không biết nói gì cả, mọi người cùng trú mưa ai cũng mỉm cừơi, chứ không ai bênh anh chàng kia cả, tội nghiệp, nhox con mà dữ quá. không hiểu sao cơn mưa kéo dài quá gần 30phút mà vẫn mưa có cải cửa bé xíu mà càng ngày càng đông rùi cứ nhích lại gần
Á....cô ta lại nhìn anh ý, lần này hên quá không chị chửi, anh có nhìn không hả? anh đã đạp phải chân cô ta, lần này anh ta cuống quá, may có 1 cô đứng tuổi nói "2 đứa có duyên quá" rùi cùng nhau phá lên cừoi, thoát nạn cho anh chàng, cô nhox cũng không nói gì nữa, tự rưng hiền thấy ghê mọi ngừơi lại bàn tán về mưa, buồn, thix mưa...kiểu gì cũng có, duy nhất chỉ có 2 ngừơi thix cãi nhau kia là không nói gì.
Cũng may không cơn mưa nào là mãi mãi, trời tạnh ai về nhà lấy cô bé ngoảnh ra đã không thấy anh kia đâu rùi, cô hơi có một chút hững hờ. Cố nhìn xem anh ta đâu nhưng không thấy,chắc sợ cô quá anh ta đi trứoc rồi. Về đến nhà tối ngồi vào bạn học cô mới để ý đến cặp sách, vừa kéo re...p một cái đã có tờ giấy cuộn tròn rơi ra.Cuộn rất khéo léo như là hình cột nhà vậy đó. Cô tở cuộn giấy ra đọc có dòng chữ nguệch ngoạc "Nhox dữ quá à? rất vui đựơc gặp nhox, hẹn gặp lại ngày mưa sau."
Mưa nhạt nhòa