Hôm nay lang thang một mình trên con đường nhỏ, những cánh phượng tím lại chao đảo thật nhiều khiến tim em se lại anh à. Vậy là cũng đã một tháng mình chia tay nhau rồi phải không?
Đã có quá nhiều tổn thương mà anh ban tặng cho em không chút ngần ngại, nhưng dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, em cũng thầm cảm ơn những hạnh phúc đó dẫu chỉ là những sự giả dối mà thôi.
Người ta bảo “không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu làm nên tình yêu”. Đúng thật như thế… em đã không còn những oán hận nhớ nhung nữa rồi anh à, em đã không còn căm hận, không yêu cũng không ghét, không giận cũng không hờn. Cái thứ tình yêu của em và anh chỉ là những yêu dấu mong manh thoảng bay theo cơn gió, nhưng lưu lại mùi hương mãi không nguôi, làm lòng người cứ mãi day dứt về một câu chuyện buồn anh nhỉ?
Anh đến với em thật bất ngờ và quá nồng nàn khiến em không thể nào kháng cự nỗi những lời nói yêu thương. Và sự ra đi cũng thật vội vã như công việc hằng ngày của anh, một tình yêu mới đang bắt đầu trong anh, nhưng đó cũng chính là sự kết thúc mang nhiều cay đắng trong em…
Đà Lạt đêm nay sương rơi lạnh lắm anh à, lạnh hơn tất cả những gì mà em từng biết…. không còn những đôi giày cao gót em hay mang, không còn mái tóc dài mượt, không còn tấm khăn choàng mỗi khi em lạnh, cũng không còn những bộ đồ đẹp mà con gái thích chưng diện với bạn bè… thay vào đó là sự thay đổi hoàn toàn, mái tóc cắt ngắn, quần áo teen boy, đi đứng như một cậu con trai thực thụ… Em đi tìm một lối đi riêng mà anh muốn dành cho hai ta….
Nhìn vào trong gương, em không nhận ra đó là mình nữa, cái con bé điệu đà khi nào giờ bỗng khác thường như một thằng con trai không hơn không kém. Em là ai, làm gì và đi đâu? Chính em cũng không biết mình đã làm gi nữa. Phải chăng em đang trốn tránh hiện tại, trốn tránh mọi thứ trong cuộc sống hằng ngày của mình… Em sai thật rồi, sai khi cố gắng thể hiện mình là con người khác, sai khi không còn là chính mình nữa. Em dè dặt, cáu gắt với tất cả với những người đàn ông dẫu biết họ chẳng làm gì mình cả, em vô cớ gây ra những tình huống khiến người khác khó xử và bực bội, như vậy lại mang cho em những nhiềm vui…
Nhưng rồi sự thật vẫn là sự thật, trong sự cáu gắt, nóng tính ấy thì em vẫn là em, em không thể nào giấu được cái bản tính của người con gái, em cô đơn ngay cả trong giấc mơ, em khóc hằng đêm khi nhớ đến khuôn mặt, nhớ đến nụ cười của anh. Để rồi sợ tất cả, sợ lại gặp một người giả dối như anh, con tim em giờ đây đã cố gắng đóng chặt cửa lại nhưng sao trong tâm trí vẫn thét gào tên anh? Em tự nhủ mình rất nhiều là sẽ vượt qua tất cả, cuộc sống này còn quá nhiều nỗi lo toan vất vả, và em cần phải đứng dậy sau lần vấp ngã đầu đời của người con gái mới lớn.
Đời người luôn tạo ra những phũ phàng để em đối mặt với nó. Và giờ đây, em phải tìm lại chính mình, em không cần ngụy biện cái thể xác của mình nữa, bởi vì bên trong vẫn là em đấy thôi, em sẽ trở về cái vạch xuất phát và làm lại từ đầu. Em sẽ không ngu ngốc làm những trò vớ vẩn tổn hại đến chính mình nữa. Em sẽ để tóc dài lại, sẽ thoát ra cái cảnh lesbian giả tạo của mình mà bước vào một thế giới đàng hoàng – thế giới tràn ngập niểm vui và tiếng cười mà mọi người đang chào đón em. Để rồi sau này em sẽ có thêm một kinh nghiệm để đời, rằng trên đời này không có gì là đáng để ta tin tưởng cả, chỉ có ta mới tin tưởng chính ta mà thôi!
Đêm nay chắc anh cũng đã say giấc nồng đam mê bên ai kia chứ không phải là em, nhưng em sẽ cầu chúc cho anh luôn được hạnh phúc, luôn tìm được niềm vui mà em không thể nào đem đến cho anh, được giải thoát khỏi em chắc anh vui lắm. Vì xa mặt cách lòng, em không đủ điều kiện gần gũi để an ủi, lo lắng khi anh cần như ai kia; khoảng cách giữa em và anh quá xa nhau thì chuyện thay đổi cũng là dễ hiểu; một người không kiên định như anh thì quên em trong tức khắc để đến với người ta quá đỗi hết sức bình thường; chỉ có em ngu ngốc mới để nỗi cô đơn gặm nhấm từng ngày, từng giờ… Và rồi thật đau, thật hụt hẫng khi anh vội nói tiếng chia tay ngay khi ngày hôm qua còn rất yên bình….
Có bao giờ anh biết em khóc chỉ mình em
Khi cô đơn lang thang trên phố vắng
Nỗi đau này em giữ trong câm lặng
Đau đớn lòng khi đã vắng anh
Ánh sáng mong manh…
Chỉ mình em bóng tối khuất dần
Trong em, nỗi nhớ lâng lâng.
Có bao giờ anh hiểu được lòng em
Hiểu được từ bên trong sâu thẳm…
Em bóp nát những cơn đau tan tác
Gào thét lòng nuốt chặt mối sầu tâm
Hòa tan dòng suy nghĩ của lặng câm
Để từ đó điên cuồng cười ngạo nghễ
Đâu hay rằng cuộc tình này có thể
Một cuộc tình vông viễn phải không anh?
Ừ! Thì em quá ngu dại mong manh
Rồi nghẹt thở nghe đau từng khoảnh khắc
Trong tình yêu chẳng gì là bền chắc
Nghe xuôi tai, chẳng biết đúng hay sai
Đã có lần em nói đến ngày mai
Rằng: “Em sợ ai chia lìa khoảng cách”
Ai đã nói với em liền một mạch
Hãy tin anh dù có gió sông dài
Lưỡi không xương nên anh nói hàng hai
Đời khốn nạn và chính anh cũng thế
Hoa dã quỳ mùa này đã quá trễ
Còn hay không vàng rực quanh núi kia
Dòng suối ơi! Mi hãy cố chia lìa
Chẳng còn nữa nước rơi lạnh vai áo
Và giấc mơ vẫn chỉ là mờ ảo
Anh có người sao vẫn nói yêu em?
Em sẽ quên những giây phút êm đềm
Cùng quên hết miền phù sa dịu ngọt
Đêm se lạnh sương buồn giăng chót vót
Giữa ngút ngàn Đà Lạt ánh đèn đêm
Thoáng cô đơn em lặng đứng bên thềm
Để gửi gắm nỗi niềm người vội vã
Dòng thời gian vẫn mãi trôi hối hả
Vô tình đi ta ở lại thêm buồn
Níu làm chi tay em sẽ thả buông
Bởi vì anh làm tim em hụt hẫng
Không có anh cuộc đời em sẽ vẫn
Sống phiêu du tự tại bao tháng ngày
Ước gì em giờ hóa thành vầng mây
Tới miền đất thảnh thơi nơi xa lạ
Em ước mình là phượng rơi mùa hạ
Tím chân trời chợt khép lúc hoàng hôn
Sẽ vì anh mà chôn giấu tâm hồn
Hay câm nín mộ lòng trong nhung nhớ
Quá ngọt ngào làm hồn em cứ ngỡ
Ươm nụ hồng ngơ ngẩn, ngẩn lại mơ
Dẫu biết rằng thuyền đã quá xa bờ
Ai khuấy động lênh đênh con sóng nước
Ta ngậm ngùi đứng sau lưng anh bước
Ánh trăng tàn chết lặng giữa canh thâu
Mong đời anh sẽ hạnh phúc nhiệm màu
Không chua chát, đau như em nếm trải
Em hận đời sao khiến tôi sợ hãi
Một con người trầm lặng đó là anh
Người có chắc sẽ mãi mãi màu xanh
Không u uất, không cô đơn chán nản
Không hờn ghen, không một lời than vãn
Em sẽ cười nếu anh giống như em
Cứ điên dại em cố đứng mà xem
Đây với đó cũng phải rồi một kiếp
Đời ngắn ngủi ai cũng có duyên nghiệp
Gieo nhân nào gặt quả đó đấy thôi
Em không cần phải bóng gió xa xôi
Tự anh biết, anh xem tôi tiêu khiển
Để sau cùng vội vứt bỏ triền miên
Dòng thư này xin gửi lại mùa sau
Có bao giờ anh hiểu một đêm thâu
Nó chờ đợi, cô đơn và thổn thức
Anh có hiểu rằng tim em rất thực
Lòng đớn đau khi anh chỉ lặng câm
Em ao ước đời anh là bóng râm
Đôi bờ vai nhẹ nhàng sẽ che chở
Lời yêu em lần đầu sao bỡ ngỡ
Ngấn lệ rơi tim rung động bồi hồi
Có phải chăng là lời nói đầu môi
Còn đâu nữa tình thương yêu xưa cũ
Như giấc mơ đắm chìm vào cơn lũ
Cũng lệ rơi nhưng chẳng giống ban đầu
Ai có nhớ đêm giá lạnh sương thâu
Vào đầu xuân Đà lạt cùng chung lối
Ai cho em một làn môi nóng hổi?
Phút đam mê khoảng cách đã không còn
Dù cuộc đời hay so sánh ví von
Thì em hiểu, em chẳng cần anh hiểu…
Yêu làm gì sao giờ khổ sở thế này, Nhiều đêm giật mình thức giấc mà sao nước mắt cứ lăn dài trên má... tại sao lại bất công như thế? ngồi một mình lại thầm gọi tên anh, tại sao muốn quên mà lại quên không được???? Ai có thể giúp mình bây giờ... Tiếng nói mình hãy làm bạn của anh sao mà dễ dàng đến thế, yêu dễ rồi chia tay đối với anh cũng quá dễ sao anh???? Từ trước đến giờ anh đã thật lòng với em khi nào chưa...
_____
__________________
______________________
_______________
__________
___
Đành cố quên dù còn yêu!!!!