Không hiểu vì lý do gì mà từ hôm đó trở đi hình ảnh em luôn tràn ngập trong những giấc của tôi. Tôi yêu em nhưng không dám nói vì tôi sợ, hơn nữa tôi hiểu lúc đó là thời gian quan trọng đối với cả hai. Tôi luôn nghĩ đến em và luôn tự nhủ phải cố gắng thật nhiều để xứng đáng với em. Tôi đã đỗ đại học và em cũng vậy. Sau khi có kết quả tôi đã đi hỏi thăm địa chỉ của em và đã biết bao lần tôi đứng từ xa nhìn em nhưng chưa một lần dám lại gần hay làm một việc gì đó tương tự. Không hiểu sao tôi sợ... Tôi vẫn yêu em cho đến tận bây giờ và thực sự chưa yêu ai ngoài em mặc dù tôi biết đó là tình yêu vô vọng. Thỉnh thoảng buồn tôi vẫn một mình đi xe qua cửa nhà em để được nhìn em, nhưng chưa lần nào...Dù đã 30 tuổi nhưng tôi vẫn vậy: chờ em. Mà không phải! Tôi cũng muốn có... lắm chứ nhưng không hiểu sao tôi thấy khó quên em quá. Không hiểu có bao giờ em nghĩ đến tôi không? Chắc không bao giờ! Hiện giờ tôi đang học tập ở nước ngoài. Một mình trong ký túc, cảm giác buồn và cô đơn càng làm tôi nhớ em nhiều hơn. Nhưng giờ tôi đã hiểu đó chỉ là ảo ảnh, không phải của tôi, một kỉ niệm đẹp thời học sinh C''est tout! Tôi sẽ phải đi tìm cái nửa đích thực của mình và thực sự ngoài kia mùa xuân đã đến từ bao giờ rồi, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra. Tôi nhớ mùa xuân ở Hà Nội quá! Nhớ một góc phố, những con đường, mưa xuân... và cả những người thân của tôi nữa. Một nửa của tôi ơi giờ này em ở đâu? Tôi sẽ tìm em, dứt khoát tôi sẽ tìm thấy em! Ngày mai một ngày đầu tiên của tuần mới tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi sẽ về nước và cuộc sống của tôi sẽ là Việt Nam, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi có bố mẹ tôi và bao người thân khác đang chờ tôi! Và nhất định tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc nơi đó!