:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Kỷ niệm không phai

Mùa phượng nở...

Tác giả: Lilac

Ai đem lửa gắn lên cây mà rực lửa một góc trời...

Sân trường tiểu học trước công ty sáng nay vắng lặng, im lìm. Đâu rồi những tiếng í ới gọi nhau? Đâu rồi những giờ ê a? Ừ, mùa phượng nở, mùa hè... Thế mà ta ngồi đây, vẫn loay hoay giữa những cơm, áo, gạo, tiền. Đã một năm trôi qua rồi đấy sao? Phải rồi, kể từ lúc này, ta sẽ mãi mãi không còn mùa hè, không còn háo hức khi nhìn cánh phượng cháy đỏ rực trời tháng 5 nữa.

Ai đem lửa gắn lên cây mà rực lửa một góc trời...

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua nhỉ? Sẽ không còn những háo hức của thời học sinh mong chờ cánh phượng đầu tiên. Sẽ không còn ngày ngày chăm chú nhìn lên cây phượng già trong sân trường, rồi bất chợt một ngày, giật mình vì ai đó hét lên: "Phượng nở rồi mày ơi!". Sẽ không còn triền miên những ngày thi cuối năm trong giấc mơ mau đến hè. Sẽ không còn những buổi thức trắng đêm thao thức cố nhồi nhét từng dòng chữ vào cái đầu quá nhiều dự định, để rồi sáng hôm sau cầm tờ đề thi lại ngẩn tò te.

Còn không nhỉ, những cái nhìn lo lắng, những ánh mắt kinh hoàng trước giờ thi và cái thở phào nhẹ nhõm sau buổi thi xong?

Tối nay, con nhỏ em lại chong đèn ngồi học bài. Ta trằn trọc. Vì ánh sáng đèn leo lét làm ta khó ngủ hay vì những nỗi nhớ? Ừ, ta nhớ... Nhớ những giờ chong đèn, nhớ những lo lắng và nhớ cả những tiếng thở phào. Ta nhớ ngươi, hè à!

Nhớ mùa hè năm ấy, ta hăm hở bước đi với bao dự định về ước mơ đi khắp đất nước. Lao đi. Hăng hái. Khám phá. Ta biết được rằng, đất nước mình thật dài, dài như một cuộc đời mà ta ắt hẳn không bao giờ đi hết được. Ta biết được có nhiều điều ta vẫn còn lạ lẫm lắm, có những điều ta không nên "nghe" mà phải nên "nhìn". Ta khoan khoái khi biết rằng bến Ninh Kiều ngày nay đã khác trước, không còn là hình ảnh nên thơ với những cô lái đò áo bà ba phất phơ trong gió chiều Cần Thơ. Ta ngẩn ngơ hỏi bác lái xe về Mũi đất cuối cùng của đất nước để nhận được một bờ đê dài bất tận. Ta im lìm khi biết rằng bên dòng Trà Khúc, bà con còn nghèo quá. Ta thẩn thờ khi nhìn Huế thơ mộng đến buồn rười rượi trong ánh chiều buông. Ta hạnh phúc trong ly sữa đậu nành nóng thơm lừng buổi sớm mai Đà Lạt... Ôi, những chuyến đi...

Nhớ mùa hè năm nào, lần đầu tiên thử sức mình, ta hăng hái lao vào một mùa hè xanh màu áo sinh viên. Mùa thi trôi qua, ta xếp lại sách vở, hăm hở vác balô lên xe đến một vùng miền mà ta chẳng có một khái niệm nào về nó. Háo hức. Lo lắng. Ôi, bao cảm xúc trộn lẫn trong ta như nồi lẩu thập cẩm.

Đó chính là lần đầu tiên ta được bước lên bục giảng trong vai trò của một cô giáo. Ta bỡ ngỡ và tự hào biết bao. Ta buồn cười vì hình ảnh cô-giáo-áo-xanh đang thao thao bất tuyệt một bài giảng trước những ánh mắt háo hức như đang uống từng lời của ta. Những ánh mắt trong veo theo ta vào từng giấc ngủ. Vui lạ.

Và cũng là lần đầu tiên ta biết được rằng, bà con mình nghèo lắm. Ta lần đầu tiên nhìn thấy cả gia đình 4 người phải sống trong một căn nhà tranh dột nát chỉ vẻn vẹn 4m2. Ta cảm nhận được từng hơi thở khó nhọc của người chồng, người cha trước cơn túng quẫn của gia đình và ta cũng cảm nhận được cái bắt tay biết ơn nắm chặt rưng rưng nước khi được trao căn nhà. Ta cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt người mẹ khi không còn phải nấu ăn giữa cái nắng cháy da. Ta cảm thấy niềm háo hức của đứa bé khi không còn những đêm tắm mưa mất ngủ... Ta thấy vui vì những niềm vui không phải của riêng ta.

Đó cũng là lần đầu tiên ta biết được có nhiều thứ tình thương lạ lẫm lắm. Chẳng họ hàng, chẳng bà con, chẳng thân thích và thậm chí chẳng biết nhau. Thế mà, những người dân thôn quê ấy xem ta như con, như cháu, như chị, như em, như ruột thịt trong nhà. Hôm ta say, nằm im lìm, sáng dậy đã thấy khăn nóng trên đầu và ly nước chanh tươi. Hôm ta đau bụng, dì Tư lẳng lặng nấu nồi cháo to oạch ép ta ăn bằng hết. Ta ham chơi, đi về khuya khuắt, đèn nhà vẫn sáng chờ ta về. Ngày ta rời đi, ta say sưa với những dự định khi trở lại thành phố, dì Tư rưng rưng nước mắt nắm chặt tay ta, chợt... ta nghẹn lại... nghe sao mà đắng buốt, thành phố bỗng trở nên lạ lẫm...

Đó cũng là khi ta biết rằng, có những chuyến đi sẽ làm ta thay đổi. Ta biết được rằng, có những niềm vui bình dị đến lạ lùng. Ta cảm nhận được ánh sáng vằng vặc của ánh trăng nơi thôn quê. Ta đã biết so sánh ánh sáng những vì sao và ánh đèn điện. Ta tập tành đếm từng vì sao. Ta ngây ngô nghe giảng về "3 vì sao thẳng hàng". Ta bật cười ngặt nghẽo vì những tiếng hát giữa đêm khuya khoắt. Ta đam mê với niềm vui hò hét giữa trưa rực nắng. Thích thú với cơn mưa đầu hạ mát rượi. Khoan khoái uống từng giọt nước mưa táp vào mặt những giờ đi nạo kênh về. Ta vui thú với chiếc dù đỏ cháy bùng trong cơn mưa giữa cánh đồng xanh ngắt. Và ta đã biết được rằng, có những tình bạn hình thành từ những điều vô cùng giản dị.

Nhớ mùa hè năm đó, ta bước đầu chập chững những bước đi đầu tiên của sự nghiệp. Ta trăn trở với những buổi thực tập. Ta hăm hở với những chuyến đi cùng những đồng nghiệp tương lai. Ta cười. Ta khóc. Ta cãi nhau. Ta vui đùa... Ta lao vào khám phá mà không chút sợ sệt. Ta trang trải tình cảm cho những người bạn ta yêu mến. Ta tô vẽ những điều thi vị cho tương lai, cho cuộc sống của ta.

Tất cả mang đến cho ta những mùa hè lạ thường và đầy ắp kỉ niệm. Cuộc đời ta đã có những mùa hè như thế...

Và sẽ có những mùa hè như thế nào nữa đây khi ta còn mắc kẹt ở đây với công việc, với cuộc sống? Lạ. Ta chẳng biết.

Sáng nay, hoa phượng cháy rực trên cao. Ta cũng đã cháy rực một thời cắp sách. Ta đã cháy bùng lên, rồi ta đã lắng dịu lại, rơi xuống, nhẹ nhàng như cánh hoa phượng cháy hết thời gian rực rỡ của mình. Ta dịu lại. Ta trở lại với cuộc sống. Ta không còn những mùa hè của hoa phượng, ta còn những mùa hè của riêng ta.

Dường như đó là một vòng xoay bất định mà ai cũng phải tuân theo. Ta cũng thế. Ta cũng sẽ tuân theo sự xoay vòng của thời gian, sự gieo vần của cuộc sống. Chào nhé, cánh phượng, ta bước tiếp cuộc đời của ta...

Vài nét về blogger:

Suốt cuộc đời, tôi chỉ ao ước... một vòng tay!

Đã được xem 2737 lần
Sưu tầm bởi: cunconkaka
Cập nhật ngày 20/06/2009


CẢM NHẬN
nhớ trường
đọc xong bài này, em bỗng nhớ trường em quá
Được viết bởi winter_lovely (30/07/2009 - 7:40:19 AM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Vị Đắng Tình Yêu Học Trò
NHỚ!!!
Tình yêu học trò
Kỉ niệm mái trường
Thầm lặng
Thưa thầy... em yêu anh
Video mừng ngày nhà giáo Việt Nam - 20/11
Thí sinh thi tốt nghiệp “trụt quần” Mỵ
Trường xưa yêu và nhớ
Hạnh phúc khi có em
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha