Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?
Có lẽ một ngày nào đó Khôi và Kim sẽ nắm tay nhau không ngần ngại, không đắn đo. Bất giác Kim mỉm cười, nhớ đến câu nói: Hạnh phúc là có cả giận hờn và cả chờ đợi...”