Ngủ, đơn giản quá sao em không làm được Thức, đâu có gì ghê gớm mà em sợ cảm giác này Nghe nhạc, thư giãn thôi sao càng nghe càng nặng Tự hỏi không biết thiên đường, ở đó có gì không.
Thành phố vốn lặng lẽ. Những con người lặng lẽ lại bận rộn với công việc của mình. Họ bận rộn trong những góc nhỏ của thành phố, thời gian lâu dần, họ bắt đầu quên mất hạnh phúc của bản thân. Nó ở đâu đó xung quanh chúng ta. Chàng trai và cô gái là hai người hạnh phúc nhất trong thành phố. Ít nhất là trong mắt mọi người.