http://vn.360plus.yahoo.com/muadaumua076/
Nắng tách bóc những lớp vỏ sần sùi của ký ức đỏ ối màu thời gian, thấy hạt mầm non xanh đang trỗi dậy, mơn mởn, khát khao vươn mình ra phía ánh sáng. Tựa như em đã ngủ một giấc ngủ say, tràn đầy viên mãn trong tình yêu anh, mà ở đó có những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và cả những giọt nước mắt cay đắng.
Ngày đó ta gặp nhau như thế nào anh nhỉ?
Em nhớ là vào mùa thu, một mùa thu nhiều nắng và nhiều kỷ niệm. Ngày đó em ngông cuồng, hoang dại lắm đúng không anh, có lẽ vì vậy mà anh yêu em?
Anh, người đàn ông lý tưởng và tuyệt vời, tuyệt vời không phải vì anh là người giàu có, sang trọng, hoàn hảo...... mà thứ anh mang đến cho em đó là những nụ cười, mà nụ cười là thứ năng lượng vĩ đại, nó có thể làm cho ta giảm stress, thư giản sau những âu lo của cuộc sống thường nhật, làm cho con người sảng khoái, tràn đầy sinh khí và thêm yêu cuộc sống. Anh thường nói, nếu như ai đó không có nụ cười, thì em hãy lấy nụ cười của mình cho người đó, và hãy nhân điều đó lên gấp nhiều lần, em sẽ có thêm nhiều người bạn mới.
Anh thích nhìn ngắm vũ trụ về đêm, anh nói nếu như sau này anh chết, anh sẽ trở về dải ngân hà, dải ngân hà màu mận chín. Em cười bảo anh là người hiện đại mà sao ngố thế, chết là chấm hết tất cả, làm sao anh có thể trở về dải ngân hà chứ? Anh không nói gì mà chỉ im lặng.
Đôi khi con người cũng có những ý nghĩ kỳ quặc, chẳng giống ai, muốn phiêu lưu đến một nơi nào đó, rồi lại khát khao trở về, muốn chiếm hữu rồi lại quay lưng chối bỏ, muốn có những điều nhỏ bé rồi lại mơ đến những điều huyễn hoặc.
Ngày yêu anh, em bùng cháy vội vã, yêu đương vội vã, rồi chẳng biết tình yêu là gì, chẳng biết em có cần anh cho cuộc đời mình không nữa. Em hoang mang khi phải lựa chọn giữa thứ này và thứ khác, để rồi đánh mất anh lúc nào không biết. Nhưng đôi khi lựa chọn rồi cũng chẳng thể cầm nắm mãi mãi, đúng không anh?
Ngày chia tay, em không ăn, không ngủ, không làm việc, không suy nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng. Ngồi bên khung cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, em chỉ nhìn thấy một ngôi sao duy nhất đang hiện hữu, em bật khóc bởi vì em nhận ra ngôi sao còn lại duy nhất đó chính là em.
Chuyện kể rằng " Ngày xưa, trong ngôi nhà vũ trụ, chỉ có một ngôi sao duy nhất mang tên Nep sinh sống, cuộc sống của nó rất buồn tẻ vì chẳng có ai bên cạnh, ban ngày nó ngủ giấc dài, chiều đến lại thức giấc, ngắm nhìn trần gian, thậm chí nó chẳng bao giờ biết cười. Cho đến ngày nọ, có một ngôi sao lạ xuất hiện, ngôi sao đó mang đến cho nó bao nhiêu là niềm vui, chia sẻ với nó tất cả mọi thứ, cả những khi nó buồn chán nhất, nó biết cười, cười nhiều hơn mỗi ngày và nó thích đánh vần hai từ "Hạnh Phúc". Đến ngày thứ 91, ngôi sao lạ phải quay trở về nhà, nó cảm thấy hụt hẩng và lẻ loi biết bao giữa bầu trời rộng lớn. Nó thèm tiếng cười nói rộn rã mỗi ngày của ngôi sao lạ, thèm những cái nắm tay, những nụ cười.......
Giá như ......
Có những thứ khi vụt mất, mới nhận thấy quý giá và yêu thương biết bao.
Và em cũng thế.
Anh thường nói, nếu như ai đó không có nụ cười, thì em hãy lấy nụ cười của mình cho người đó, em đã nhân điều đó lên gấp nhiều lần, và em đã có thêm nhiều người bạn mới.
Nhưng Smiles form the channels of a future tear.
(Trong nụ cười hứa hẹn vệt nước mắt)
Anh đã trở về dãi ngân hà màu mận chín.
Bao giờ anh trở lại?
(Trương Anh Nguyên)
----------------------------------
Vòng tay cố níu 1 người
Chắc ra đi không quay lại
Vòng tay cố siết chặt anh
Dẫu biết rằng chỉ là thế thôị
[ Lyrics from: http://http://www.lyricenter.com/v17560-nguyen_hong_thuan~_lyrics.html ]
Tình anh đã hết thật rồi
Ðã không như em mong đợi
Ðành chìm vào giấc ngủ sâu
Ðể trôi về trong giấc mơ hôm nàọ
Anh ơi em còn gì?
Anh ơi em còn gì?
Tình yêu trong em mệt nhoài
Từ khi anh muốn ra đị
Hạnh phúc xưa đâu rồỉ
Nguyện ước xưa đâu rồỉ
Chẳng lẽ anh nỡ đành lòng buông xuôi hết?
Vậy trách em vô tình
Làm dở dang duyên mình
Vậy trách em đây nhẹ lòng anh bước đị
Người có hay bao lần
Người đã không ngại ngần
Vội nói em những lời làm tim đau nhóị
Mình mất nhau thật rồi
Mãi mãi trong cuộc đời
Vậy để em mong chờ một lần cuối thôị