Em, một lần ngồi xõa tóc trong đêm, một lần ngước nhìn vóc hình gầy gò in bóng trên tường loang, nhận ra tóc rối như cuộc đời, thèm cái khoảnh khắc ai đó ngoái nhìn mình cặp một chiếc cặp tóc màu xanh lơ giữa phố, ánh mắt ngẩn ngơ, lần đầu tiên......
Thời gian đang trôi qua trên chiếc đồng hồ hình chiếc lá, kỷ vật tình yêu, em giữ lại không phải bởi vì em còn nhớ anh, hay chưa thể quên được anh, mà chỉ để nhắc mình thức dậy sớm hơn mỗi sáng, bởi hình như em đã lãng phí quá nhiều thời gian, tìm quá nhiều cách để níu giữ, mà bước chân người thì luôn luôn vội vã......vội vã ra đi.
Em bóc tờ lịch cuối ngày, ngày 01 tháng 10 năm 2011. Ngày mai............chủ nhật ư?, tự nhiên thấy ghét cả ngày chủ nhật, không lý giải được vì sao?. Hờn ghen vu vơ khi ai đó không dành thời gian cho mình, tự trách ai đó hững hờ, vô tư quá. Lỗi tại mình, là tại mình không đón nhận đừng trách ai vô tình, là tại mình không tìm đến, đừng trách khoảng cách xa.
Dừng lại nhé, để vẹn nguyên một chữ “Duyên” còn đẹp lắm trong lòng mỗi đứa, vừa đủ kết thành một vòng nguyệt quế dành cho tình yêu đầu tiên, thời gian ngự trị bao lâu dù một ngày, một tháng, một năm.......hay lâu hơn nữa, vẫn cứ muốn lưu giữ như những kỷ niệm, có khi chỉ để thi thoảng nhớ về, có khi đã trở thành thói quen cố hữu.
Có khi nào em đã vô tình với một ai đó chưa?
Nào phải em vô tình, mà có lẽ em đang chạy trốn, thật xa, bởi quá khứ còn đang đuổi bám phía sau mỗi ngày, bởi hình bóng anh còn hiện diện nhiều lắm trong tâm khảm, bởi em, đôi khi còn đứng khóc nơi mà em gặp anh lần đầu tiên, bởi em còn quá trân trọng giây phút mà ta thuộc về nhau.
Nào phải em vô tình, mà em đang sợ hãi, sợ cái cảm giác chạm vào một người vô hình, tan biến, sợ cái cảm giác hụt hẩng, mất mát, sợ lại phải gồng mình lên bám vào nỗi nhớ, dai dẳng, sợ những lời nói bóng gió, những ánh mắt thị phi,.......tất cả, có lẽ đã ngập tràn, thừa mứa?
Nào phải em vô tình, mà em cũng khao khát lắm - tình yêu, thèm được ai đó dỗ dành, vuốt ve, thèm được giận hờn vu vơ để ai đó phải năn nỉ, thèm được nghe ai đó nói những lời yêu thương, những câu chào ngày mới, chúc ngủ ngon “há chuột”......
Nào phải em vô tình, mà em đang vượt qua chính bản thân, day dứt giữa định mệnh và sự lựa chọn, giá như không phải lựa chọn thì tốt biết bao. Mai Ly _diary 10.... từng viết những dòng mà em rất thích “Ai đó có biết rằng dù ta yêu tha thiết họ, ta vẫn để họ xa ta mãi mãi không?Ai đó có đủ kiên nhẫn ở lại cuộc đời ta và giúp ta vượt qua tất cả hay không?......”.
Nào phải em vô tình đâu anh, mà em đang trút hết mùa lá cũ......bởi thu vẫn còn đây.
(Trương Anh Nguyên)
==========================
Ngoài hiên nắng lên,
đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm
Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ
Tỉnh giấc bên em một giấc mơ nhẹ
Ngày mai khát khao,
hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào
Như cành phong non chiều xưa em nép vào ta
chợt thấy yêu thương giờ hóa xa lạ
Từ tháng năm đó, chìm dấu cơn sóng
Lang thang chi mùa Thu tội tình
Niềm vui nỗi buồn,
đợi em thức dậy thấm sâu vào đêm
Giờ khuất xa lắm vườn đã yên giấc
Em đi đâu mùa hoa bỏ lại
Về thăm núi đồi
chiều hôm khép lại nỗi đau ngày xưa
Rồi sẽ qua hết, đời cuốn xô mãi,
tha thứ cho mùa thu bé dại
mãi chơi đến muộn loài hoa lỗi hẹn,
chết trong vườn khuya
Thời gian vẫn trôi căn phòng thao thức hôm xưa
Em đợi em chờ nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa
thời gian về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ
(Những mùa hoa bỏ lại - Thu Phương)