Đêm!
Thật dài là đêm...
Trong góc khuất tĩnh mĩnh của bóng đêm, em đứng đó. Lặng yên như một pho tượng. Em thích như thế, bởi ít nhất em sẽ không thấy mình đơn độc, một lẽ vì còn có một chiếc bóng. Chẳng biết dựa vào ai, thôi thì em tự dựa vào chiếc bóng của chính mình. Đôi môi viên mãn cười thầm. Lặng một nỗi đau. Tự sám hối với bản thân. Để thấy bình yên vì em đã quá bao dung với những cơn khát đòi hỏi hạnh phúc.
Từng có một thuở. Em rất ít khi đi rêu rao những vật vã, cay đắng thiếu thời trong ngỏ ngách tâm khảm mình. Em học cách chịu đựng và kìm nén nó như một sự tất yếu và đã rồi. Nhưng dường như càng cố nén, thì sự bức bách, tù tống, ngột ngạt càng ngày càng trở nên Giận dỗi, và Đầy nộ khí.
Cõi lòng hoang hoải, cảm xúc giằng xé, đôi khi muốn thét lên, làm rách tan cho mọi thứ vụn vỡ ra từng mảnh li ti dưới chân trần, rồi dẫm chân chầm chậm lên để nghiền nát bão tố cuộc đời. Cho thỏa mãn sự tù túng, dày vò từ lâu đã giam hãm trong lồng ngực nhỏ bé.
Đã có quá nhiều đêm như thế trôi qua. Em hong môi mình vào ngọn nến để vừa đủ ấm. Em nhẩm tính trên lóng tay tháp bút. Bao nhiều nỗi dằn xé, bao nhiêu nỗi vò nhàu, bao nhiêu xót xa, ngậm ngùi, chát đắng. Bao nhiêu thứ đó ký sinh trong tâm khảm rồi???. "Làm sao em chịu đựng được những điều như thế hành hạ em, hỡi cô bé". Và em đã trả lời sao nhỉ... À...Nhớ rồi, bằng một nụ cười chua chát trên môi khô. Nụ cười nứt toát những niềm đau.
Em từng. Mong Nhân quả đều là phải tin; mong Hình đừng bao giờ đổ Bóng; mong Người không Lọc lừa Dối trá. Em từng mong như thế, nhưng em ơi, em ngây thơ quá. Trò đời vươn mình thú tội. Càng kiếm tìm lòng thành, hoàn hảo thì sự bội bạc càng khiến em trở nên man dại, quằn quại. Khi hình hài sự thật bị bóp méo, biến dạng. Em càng trở nên hằn học, nhìn cuộc đời đầy miệt thị bằng đôi mắt bạc trắng như vôi.
Vết thương em cứ khe khẽ những giai điệu du dương như ai oán. Trái tim trách - hờn - giận lý trí. Lý trí ngậm chát chua, nhận ra rằng Sai, rằng Mù quáng. Từng giây thần kinh, cảm giác giằng xé, không biết đang lạc ở chốn nào. Trong hố sâu quầng mắt, phút chốc nghiêng mình nhìn đời hoang hoải, chênh vênh. Ước gì rộ mùa cảm xúc khác Nhẹ nhàng và Êm dịu hơn. Nhận ra em; cảm thấy mình chịu đau giỏi hơn người khác nhiều.
Nỗi đau làm tạc sâu thêm cảm thức. Bởi khi đau người ta mới nhận ra những lổ hỗng thiếu hụt trong tim, mà trái tim thì đôi khi không biết nghe lời.
Này em...
Em mâu thuẩn quá không? Lý trí em điều khiển con tim bằng nút cảm xúc từng vách tâm đấy chứ, cứ hiền lành đi em, dịu dàng đi em. Đừng chua ngoa đổ thừa và dung túng cho ảo vọng, rồi làm rối tung lên, hờn trách viễn vông xa vời. Hãy chôn Thẳm buồn lẫn khuất vào nấm mồ xanh màu cỏ thời gian, rồi sẽ an yên thôi em nhé.
Đêm nữa, lại một đêm nữa...
Em đứng đó mang hình thù một pho tượng, và hong tóc. Cho gió thổi bay, em gửi vào trong gió lời gọi mời xót xa. Kỷ niệm; hãy về đây bên em. Biết đâu một nơi xa vời vợi, gió mang hứa hẹn xưa quay về. Cho em hóa thân vào những lời nguyện ước, để kịp đặt bàn tay lên khúc giao thời hội ngộ. Con tim ngoan rồi mới biết chưa thôi hết nghẹn ngào. Những cơn khát muốn cứ mắc cạn, nhức nhối, cồn cào.
Em!
Anh!
Anh. Em. Hồi ức đã rệu rã, mù khơi rồi phải không anh? Nói đi em, thì thầm đi anh. Dẫu em biết câu trả lời sẽ xoáy vào tim em gào thét, có thể làm em đau bằng những vết cứa sắt lạnh, nhưng em vẫn được muốn kết thúc bằng một câu trả lời đủ đầy, vẹn toàn như ngày đầu anh chìa tay ra ngỏ lời tình yêu anh một câu đầy đủ ngụ ý.
Mỗi đêm, em vẫn đứng đây anh nhé. Em đang chìa bàn tay ra để mời anh đến. Em...Sẽ đứng đấy như một pho tượng, vì pho tượng sẽ chẳng bao giờ gió thổi bay. Bất kỳ khi nào anh trở về, Hóa thân, và tan chảy vào pho tượng ấy để ta mãi mãi chẳng bao giờ lạc mất nhau.
Thùy Dương, viết đêm 26/12/2011