Em. Cô gái mang hình hài của gió. Em có đi tìm tôi trong ảo ảnh liêu trai. Tôi không muốn mình là một cánh chim thiên di, là một đứa con đi hoang, bỏ xứ mà đi chỉ vì một lý do chạy trốn những thứ mang tên là kỷ niệm. Chỉ vì tôi không đủ can đảm để hàng ngày đối mặt với vô vàng những hồi ức về em. Tôi đành lỗi hẹn và bất nhẫn với cố hương.
Pari, có gì lạ không em?
Có. Ở đây không có những quán cafe quen thuộc mà tôi với em từng ngồi. Không có những con đường lát sỏi, không có những góc phố với mùa lá bằng lăng héo úa rớt rơi, không có cây sầu đông rụng trơ trụi hết lá khi đông về..., không có những thứ từng thuộc về em. Nhưng em ơi, tôi vẫn nhớ em, nhớ em, nỗi nhớ cứ dai dẳng và triền miên.
Em là ai? Mà luôn làm tôi mất ngủ. Tôi thường thức dậy giữa đêm khuya, bật máy tính lên, chìm vào thế giới có em. Tôi đọc đi đọc lại hằng trăm tin nhắn và email của em đến thuộc lòng. Mặc dù những điều đó như những nhát dao sắt lạnh cứa vào tim tôi nhức buốt.
Ngày em đi. Mọi thứ trong tôi vỡ vụn.
Tôi không có tiền sử của bệnh tim, ấy vậy mà tim tôi luôn nhói đau mỗi khi nghĩ về em.
Em như thế nào trong tôi.
Em chiếm hết phần hồn của tôi.
Với tôi, em là những gì thánh thiện và trong ngần nhất. Em yêu cỏ, yêu những cánh chim hoang bay trên bầu trời, em yêu sắc nắng, yêu mùa thu. Em yêu cuộc sông, yêu người, yêu những gì thuộc về bất hạnh và mất mát. Em mang một trái tim khát khao sống lý tưởng cho đời, cho người. Em luôn dành lấy phần thiệt thòi về mình, để nhường phần dịu nhẹ và ngọt ngào cho người khác. Em không so đo, không tính toán vụ lợi, em không bao giờ hờ hững và dửng dưng trước một số phận bất hạnh nào chỉ thoáng qua em.
Em luôn mỉm cười hài hòa trước một người lỡ làm em đau, để rồi khi em quay lưng, em nức nở và thổn thức với chính mình.Em mang một trái tim bao dung và đầy rộng lượng Em mạnh mẽ trước những mất mát của người khác, để trao cho họ một chỗ dựa tinh thần vững chắc. Nhưng lại yếu đuối với chính bản thân, đằng sau những nụ cười ấy là một tâm hồn mỏng manh như nắng mùa thu. Em bướng bỉnh, lì lợm và khắc khe với chính bản thân. Nhưng dịu dàng và ngoan hiền với cuộc đời.
Tôi không biết nói sao cho hết về em. Nhưng với tôi, em là thiên thần của riêng tôi.
Tôi thích cái khoảnh khắc ngắm nhìn em bên gối ngủ say, tôi muốn được vùi mặt mình vào dòng tóc có mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng bay. Muốn hôn lên đôi mắt lúc nào cũng chực như sắp khóc, tôi muốn choàng tay mình qua làn eo nhỏ mỏng manh, muốn ôm em vào lòng để xoa dịu bớt những nỗi đau em đang thổn thức, muốn ghé bờ vai của mình cho em tựa và gánh bớt ưu phiền của em. Tôi muốn làm, muốn dành hết tất cả cuộc đời tôi cho em. Biết bao lần tôi muốn ôm siết lấy em vào lòng.
Nhưng bất lực, tôi không thể chạm vào em. Bởi em thánh thiện quá, em mong manh như giọt sương non buổi sáng, tôi sợ mình sẽ làm tan vỡ giọt sương ấy. Em cần được bảo vệ bởi một bàn tay đầy nâng niu trìu mến.
Chỉ cần được ở bên em, nghe em nói, em cười, em khóc. Hình ảnh em nghiêng đầu vào vai tôi khi mệt mỏi. Khoảnh khắc đó tôi thấy bình yên quá đỗi. Tôi không còn là tôi nữa, tôi chao đảo và chếnh choáng trước em, tôi không còn cảm giác về trọng lượng của suy nghĩ, mọi ý thức dường như biết mất không một dấu vết. Tôi say sưa ngắm nhìn em, ý nghĩ muốn ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của em cứ dằn xé.
Tôi lại hoàn toàn thua cuộc trước hình ảnh trong veo,mong manh và thánh thiện của em. Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn em dựa vào vai tôi. Chỉ khẽ nắm lấy bàn tay em thật chặt để ủ ấm. Tôi vùi nỗi thương yêu vào sâu tâm khảm bằng sự vô vọng.
Em.
Chỉ chạm vào đời như tia nắng mong manh
Em chỉ lướt qua cuộc đời này nhẹ và mỏng manh như nắng rồi tắt lịm.
Ai đó đã mang em đi khỏi cuộc sống của tôi, khỏi thế giới hiện hình này. Em giờ là gió, là áng mây nhẹ mỏng tang bay trên bầu trời. Ngày tiễn em, tôi chỉ tiễn em bằng ngôn ngữ, bằng một nụ hôn gió cuối cùng trên mi người trong tâm trí. Tôi chẳng muốn làm kẻ say điên với những nỗi đau nhân thế đường đời. Mà sao mỗi khi nghĩ về em, tôi không còn là tôi nữa. Em có nghe tiếng con tim tôi khóc nấc như tiếng con chim đập những phút cuối lìa đời.
Hôm nay tôi hát tiễn một người đi. Câu hát cứ ngân lên rồi tắt nửa chừng. Tim tôi đang nghẹn lại. Có cái gì đó đang rơi...một giọt nước nóng bỏng được tan ra rồi vỡ òa, cơn thác lũ đau đớn, muộn phiền kéo về.
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em?
Em có đứng ở bên bờ sông?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng
Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa...
Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay
Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Đã đắm trong lòng cặp mắt em?
Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đó~ nhớ nhung
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen
Nhớ thương em.
Minh Tâm