Nó nhớ, nó bùn và nó khóc trong suốt thời gian qua. Nó nhớ, cái nỗi nhớ quay quắt không tên, nó bùn, bùn cho tình yêu của nó, bùn cho chính bản thân con người nó. Nó im lặng trong suốt thời gian qua, nó suy nghĩ, bề bộn ngổn ngang những suy nghĩ trái chiều mà nó ko tìm ra được câu trả lời mà tự chính nó đặt ra. Nó khóc, khóc cho tình yêu nó dành cho anh, và những ng khác nữa, nó khóc cho cả chính bản thân nó. Nó mún nt cho anh, hỏi anh khỏe ko? có nhớ nó như nó nhớ anh ko? Nhưng nó ko dám vì nó sợ, sợ làm phiền anh, sợ anh giận nó như cái ngày nó vào nhà anh để dạy e gái a học tin vp, nó sợ câu trả lời của anh là " không, a không nhớ", nó sợ a im lặng, nó sợ thất vọng lần nữa. Nó mún gặp anh nói hết tc của nó dành cho anh, rằng nó vẫn yêu anh, vẫn ko quên đc anh, vẫn mún lần nữa đc ở bên anh. Nhưng nó lại sợ, sợ a bảo " hết rùi, em đừng làm thế nữa".
Nó biết, cái tình yêu của anh sẽ không dành cho nó, không biết là ai, chỉ biết rằng ng đc a yêu ko phải là nó.
Anh gọi, nó mún nghe lắm cái giọng nói của anh, nhưng nó ko thể, nó không nói được. Nó khóc. Nó ngồi cả ngày chỉ để đọc lại những dòng hội thoại nó và anh đã chát với nhau kể từ khi quen nhau tới lúc chia tay. Nó cười, cười sự ngây ngô bướng bỉnh của nó khi mới quen anh, cười những niềm vui, câu nói anh dành cho nó. Nó khóc, khóc khi anh nói lời chia tay.
Không biết có bao giờ a đọc lại những hội thoại ấy ko nhỉ? Có bao giờ anh biết đc nó yêu anh đến thế nào ko nhỉ? Có bao giờ anh thử đặt anh vào vị trí của nó mà hiểu cho tấm lòng nó dành cho anh cũng như nỗi nhớ, nỗi đau của nó không nhỉ? 2 tháng, đã 2 tháng kể từ ngày nó mất anh, nó khóc nhiều, cười cũng nhiều và nó đau, rất đau, nó nhớ, rất nhớ.
Nó tìm cách quên anh đi, nó đồng ý quen 1 a thanh tra xây dựng quận Dương Kinh, đồng ý để anh TT tìm hiểu, bởi nó mún quên anh đi. Nửa tháng nt, a TT tự mò sang tận nhà nó chỉ với cái địa chỉ đơn giản nó cho anh. Nó đồng ý đi chơi với anh bởi nó chẳng thể để a đi 45km từ kiến thụy sang đây chỉ uống cốc cafe rùi về, mà nó cũng chẳng mún a vào nhà nó chơi.Nhưng sao tự nhiên nó lại thấy hình ảnh của anh trong a TT thế này, mặt nó chùng xuống , tim se lại và nó đòi về. 5 ngày sau, với lý do bố e không mún e xao nhãng việc học, nó nt xin lỗi a, và từ đó nó không liên lạc với anh TT ấy nữa.
Nó lại quay về quỹ đạo của nó để nghĩ về anh. Nó ốm, và nó thấy tủi thân, Anh đã từng bảo nó rằng " khi ốm thường thấy tủi thân" "ốm ra biển sẽ hết ốm", Nó chưa đc ra biển với anh bgio. Nhưng nó ốm, nó cũng thử chạy xe ra biển xem có như lời anh nói không. Chiều học về sớm, Thủy bảo mún ra biển ko?, nhưng nó lắc đầu kêu mệt, vậy mà khi Thủy về, nó lại tự chạy ra biển 1 mình. Nó lang thang trên bờ biển, lang thang Resort, lang thang trong Thung lũng tình yêu...
Đôi khi nó thấy như nó đang không kiểm soát được chính bản thân con người nó, nó như vô thức.
Nó tâm sự cùng Linh, đứa e gái, kẻ thứ 3 xen vào mối tình sinh viên của nó. Nhưng chẳng phải, Linh nó tốt mà, Linh đâu mún thế, là do nó đánh mất Sơn đó thôi. Kể cũng lạ, ng thứ 1 và kẻ thứ 3 lại thân thiết với nhau, kể cho nhau nghe mọi chuyện, tin tưởng ở nhau dù 2 ng vốn ko hề quen nhau và biết mặt nhau. Nó quý Linh, và nó chưa bao giờ ghét Linh hay hận Linh vì đã làm nó đau khổ. Nó cũng chẳng sợ Linh cười vào mặt nó, chế giễu nó hay đi nói xấu nó với bất kỳ ai trên trường chuyện nghiệp. Nó mún hận ai đó, mún ghét ai đó thật nhiều mà sao nó ko làm được. Nó chỉ trách ng bố đã sinh ra nó, bỏ mặc mẹ con nó, và nó chính bản thân nó, vậy thui.
Cái gd nhỏ bé của nó chưa bgio đc hp theo đúng nghĩa, nó thèm, thèm lắm cái cảm giác đc mọi ng quan tâm và nó ích kỷ khi ai đó vô tình khoe với nó hp của họ.
Yêu a, nó thấy vui và hp, và nó đã ngỡ anh là bến bờ của nó. Nó vội vàng mường tượng ra cái đám cưới của nó và a và nó vội vàng đem cái tin nó sẽ lấy chồng khoe với bè bạn.
7 tháng yêu nhau, ngắn ngủi quá, là mối tình ngắn nhất trong 3mt của nó. Nó thấy hụt hẫng quá, vì nó đã yêu thật lòng quá. Nó tự hỏi, làm thế nào để có anh 1 lần nữa.
Hôm giao lưu ở lớp ĐH, chơi trò hỏi gì đáp ấy của lớp, 1 anh cùng lớp tên Minh vợ cũng tên Thương hỏi nó rằng " Anh biết ng yêu e cũng tên Minh, vậy e cho anh hỏi, em nghĩ sao về những người tên Minh" Nó bối rối, làm những hành động thừa thãi và trả lời câu hỏi dưới sự dẫn dắt của a Minh. Lòng nó bỗng se lại.
Linh nói với nó rằng " e và a Minh đã nc với nhau, và e có hỏi a ấy rằng a còn tc gì với c e ko? a ay bao hết rồi c ag" Đôi mắt nó chùng xuống, dù nó vẫn biết là thế mà sao nó vẫn đau đến vậy. Vậy là đã hết thật rùi hả anh? Anh đã quên e nhanh thế sao a?
Nó lại khóc.
Vậy là tc của nó dành cho anh đành phải chôn vùi vào tận trái tim, mãi mãi chẳng còn có thể nói với anh đc rằng " Anh ag, em vẫn yêu a",