:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

Mùa gió

        Tác giả: Lê Phương

Cái di động trong túi quần chợt rung nhẹ. Tiếng nhạc chuông quen thuộc cất lên. Giọng đàn ông ấm áp: “Lan Chi ơi! Trung đây!”. Tôi khẽ “Ơi”, rồi im lặng chờ đợi. Từ khi quen Trung, tôi bắt đầu có thói quen chờ đợi.

Những buổi mai, tôi chờ đợi tiếng nhạc quen thuộc của tin nhắn và giọng Trung dịu dàng: “Chi thế nào? Khỏe không? Hôm nay định làm gì?”. Và câu kết thường là một cái hẹn: “Chiều mình gặp nhau nhé!”.

Tôi mỉm cười, lòng lâng lâng. Hóa ra hạnh phúc thật giản dị và có thực trong đời. Ở một nơi nào đó, có một người đàn ông mình yêu hơn cả cuộc sống đang nghĩ tới mình, sẵn sàng chìa đôi vai cho mình nương tựa, lau nước mắt lúc mình khóc và im lặng nghe mình kể lể những nỗi buồn…

Đi qua tuổi thơ đầy cô đơn và bóng tối, tôi trở thành một cô gái ít nói, luôn tự khép mình trước đám đông. Dù vậy, trong tôi là một tâm hồn nóng bỏng, khao khát yêu và được yêu. Song chẳng có chàng trai nào bước vào cuộc đời tôi dẫu chỉ là ngấp nghé bên cánh cửa.

Ra trường đi làm, tôi một mình trườn qua những khó khăn trong công việc và đời sống, trở thành một gương mặt trẻ có chút tiếng tăm trong giới khoa học. Và tôi gặp Trung như một sự tình cờ của số phận.

Chẳng hiểu tại sao hôm đó, trong số rất nhiều những phóng viên đang chiếu máy ảnh về phía tôi cùng với những câu hỏi từa tựa nhau, tôi lại chú ý đến Trung, chàng trai có dáng vẻ thư sinh với đôi mắt đen ướt như mắt con gái. Sự nhạy cảm khiến tôi nhận ra anh cũng rụt rè, e ấp như tôi những ngày đầu nhận việc. Có vẻ như anh chỉ bằng tuổi tôi. Nhưng cách anh tiếp cận tôi lại rất lễ phép.

Đợi khi đám đông đã dãn ra, còn lại một mình tôi, anh mới đến gần, cất giọng rụt rè: “Xin lỗi! Chị có thể bớt chút thời gian, cho em một cái hẹn được không?”. Và anh bối rối gãi đầu: “Ngày nộp bài đã cận kề mà em vẫn tay trắng…”. Anh cười ngượng nghịu nhưng ánh mắt lại buồn buồn.

Sau đó là những tin nhắn thường xuyên. Những tin nhắn vô thưởng vô phạt: “Chị đang làm gì đó? Ở công ty hay đi đâu? Hôm nay có gì vui không?”. Có những buổi chiều, anh đến tìm tôi chẳng để làm gì. Hai đứa ngồi im lặng bên nhau trên sân thượng, cùng hướng cái nhìn về biển.

Đang mùa gió. Gió làm cho những lá cờ cắm trên những con tàu bay phần phật. Gió thổi những tàu dừa dạt về một phía. Gió làm cho đôi mắt Trung thêm thăm thẳm và long lanh như có nước…

Tôi hỏi: “Có chuyện gì không em?”. Trung lắc đầu bảo không. Tôi nói: “Vậy để chị xuống nghen. Còn mấy việc phải làm cho xong!”. Anh “dạ” rồi đứng lên: “Chào chị”.

Những buổi tối, mở vi tính, bao giờ cũng có sẵn những e-mail của Trung trong inbox. Chỉ là vài lời thăm ngắn gọn. Với ai đó thì chỉ là những từ rỗng tuếch đầy tính ngoại giao. Nhưng với một kẻ cô đơn như tôi thì chúng lại làm tôi xúc động: “Chị vẫn khỏe chứ? Chiều này chị ăn gì? Chị đừng làm việc quá sức nhé!”…

Đôi khi, Trung gởi cho tôi cái tạp bút hay những truyện ngắn mi ni chứa chất những nỗi buồn cô đặc và những vòng tròn lẩn quẩn không có lối thoát. Tôi đọc và nói vài lời nhận xét ngắn gọn. Trung trả lời: “Cám ơn Chi! Chị hiểu em lắm!”.

Đôi khi, tôi gặp cả những lời thổn thức: “Chi ơi! Em buồn lắm! Chị có biết vì sao em buồn không?”. Không! Tôi không biết. Tôi chỉ cho rằng công việc của Trung không suôn sẻ. Anh làm phóng viên tập sự cho một tòa báo mà đã hai năm rồi chưa ký được hợp đồng.

Tôi kể anh nghe những bươn chải và vấp váp của mình cùng những lời cảm thông, khuyến khích. Tôi lôi cái vốn tâm lý học hỏi đâu đó qua sách báo để an ủi Trung. Rằng đừng buồn, đừng thất vọng vì em còn trẻ. Cuộc đời em còn dài…

Hình như những cố gắng của tôi có kết quả. Gần đây, Trung không gọi tôi là “chị”. Không xưng em nữa mà xưng tên, rất dịu dàng. Hình như đã có một điều gì đó mới lạ xuất hiện trong tình cảm giữa Trung và tôi. Có thể chưa phải là tình yêu nhưng không giản đơn là tình bạn, dù những buổi chiều vẫn im lặng bên nhau.

Trung hay nói câu này: “Cám ơn Chi nhiều lắm!”. Tôi ngạc nhiên: “Vì điều gì?”. Trung cười buồn, nhưng ánh mắt ấm áp: “Vì Trung thấy thật dễ chịu khi bên Chi!”.

Những truyện ngắn của Trung bắt đầu có mặt trên các báo. Giọng văn nao nao buồn, diễn tả một nỗi cô đơn và trống rỗng đến mênh mang khiến các cô cậu học trò tranh nhau tìm đọc.

Có tiền nhuận bút, Trung nhắn tin rủ tôi đi ăn tiệm. Ở đó, đôi khi Trung uống rượu. Một cốc, hai cốc… Uống đến say mèm. Tôi phải dìu Trung ra xích lô để đưa anh về nhà trọ. “Ôi! Trung của tôi. Điều gì khiến anh day dứt đến thế? Hay là Trung đang yêu?”. Tim tôi đau nhói…

Thỉnh thoảng, Trung hỏi ý kiến tôi về các truyện ngắn. “Buồn quá”. Tôi nói. “Sao vậy Trung?”. Trung thở dài, im lặng. Nhìn đôi mắt hoang hoải của Trung, tôi thương anh thắt lòng. Tôi rất muốn ôm anh, muốn được vuốt ve, được trao cho anh những cái hôn nóng bỏng như hai người yêu nhau. Nhưng Trung luôn lảng tránh.

Một lần, không thể chế ngự mình, tôi ôm Trung, ghì chặt đầu anh xuống ngực, thì thầm: “Nào Trung... Hôn em đi… Một lần thôi…”. Đôi mắt của Trung nhìn tôi, sóng sánh buồn. Trong một tích tắc, Trung quay đi, lắc đầu. Bàn tay Trung lần tìm tay tôi, bóp nhẹ: “Xin lỗi! Trung… Trung không thể!”.

Sau lần đó, Trung biến mất. Không còn tin nhắn mỗi buổi sáng. Không có những cuộc gặp buổi chiều. Các cuộc gọi của tôi luôn bị từ chối: “Số điện thoại này hiện nay không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau”.

Tôi vẫn lên sân thượng vào những buổi chiều đầy gió. Bên tôi giờ đây không phải là Trung mà là nỗi nhớ khắc khoải và nỗi tuyệt vọng đau đớn. Vì sao Trung rời xa tôi? Trung đã có một người khác?

Tôi đã đến nhiều địa chỉ để dò hỏi tin tức Trung. Nhưng tất cả đều vô vọng. Ngay cả tòa báo nơi anh làm việc, người ta cũng trả lời tôi một cách thờ ơ: “Anh ấy chỉ là cộng tác viên nên không có tên trong danh sách cơ quan”.

- Chị là Lan Chi?

- Vâng! Có bưu phẩm gởi cho chị!

Của Trung. Tôi hấp tấp mở bọc giấy. Một cuốn nhật ký. Tôi lướt nhanh những dòng chữ… Những dòng chữ nhảy múa loạn xạ trước mắt tôi. Hóa ra, sự thực còn đau xót hơn những gì tôi tưởng: Trung là một người đồng tính. Cuộc sống của anh đầy ắp những trăn trở, bế tắc, lo âu và đau khổ... “…như triền miên những mùa gió”.

“Thời gian bên Chi là quãng đời hạnh phúc và bình an nhất của Trung. Giống như một ngày lặng gió trong suốt những mùa gió của đời Trung. Nhưng Chi ơi, Trung không thể đáp ứng được điều Chi chờ đợi. Hãy tha lỗi cho Trung, Chi nhé!”.

Ôi! Trung yêu quí của tôi! Lẽ nào anh cứ phải sống mãi trong những mùa gió?

Đã được xem 1923 lần
Sưu tầm bởi: camchuong
Cập nhật ngày 07/06/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha