Đã từ lâu lắm rồi em muốn nói, em yêu anh! Chỉ đơn giản là em yêu anh thôi nhưng sao mà khó khăn thế. Người luôn bên cạnh em, người mà em luôn chia sẻ những tâm sự chủ yếu là mẹ. Có lẽ vì thế nên quan niệm về tình yêu của em khá cổ điển
Mẹ thường bảo với em, dù có yêu nhưng con gái đừng bao giờ ngỏ lời trước, mẹ bảo "trâu tìm cọc chứ bao giờ cọc lại tìm trâu". Em đã nghe lời để rồi em mắc vào một mớ bòng bong không sao rút ra khỏi. So với cả nhân loại, em biết tình yêu của em chỉ nhỏ bé, chỉ bình thường như hàng nghìn mối tình khác đã, đang và sẽ có mà thôi. Nhưng dù vậy nó cũng đủ làm cho em cảm thấy đầy day dứt và suy nghĩ.
Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến nhầm người
Câu thơ ấy thật đúng anh nhỉ? Bản thân em, em biết mình chưa nên yêu nhưng có phải việc gì bảo làm cũng làm được đâu anh. Em mới chỉ 18 tuổi, suy nghĩ về tình yêu, về cuộc sống của em còn non nớt lắm. Anh thì khác, anh lớn hơn em nhiều, anh đã đi làm, đã suy nghĩ chín chắn. Nhưng anh ơi, em ghét sự chín chắn đó của anh!. Em còn nhớ, trước kia khi em mới quen anh, chúng mình đã làm đủ thứ buồn cười. Mới đây thôi, em vẫn còn giữ tấm thiệp anh viết tặng sinh nhật em "I hope your hope will be true", anh có còn nhớ?. Và hồi đó em thấy đúng là anh biết hết mọi hi vọng và mơ ước của em thật. Nhưng từ khi anh đi làm, mọi thứ thay đổi rất nhanh chóng, em cảm thấy anh thật sự khác với anh ngày xưa nhiều lắm. Anh có những người bạn mới, có những sự quan tâm mới, có những điều mà em biết dù anh có nói em cũng không hiểu được nhiều... chúng mình mất đi sự đồng cảm về nhau, em cảm thấy thực sự buồn về điều đó.
Chính vì thế em muốn nói với anh rằng em yêu anh và cần có anh biết mấy. Nhưng chỉ điều đó thôi em cũng không làm được, em không vượt qua được mình, nói đúng hơn là em sợ, em sợ anh sẽ suy nghĩ khác về em. Chúng mình quen nhau đã khá lâu, và dù không chắc chắn nhưng em vẫn cảm thấy anh cũng mến em. Nhưng còn thực sự như thế nào thì anh chưa bao giờ nói ra. Hay là em chỉ tưởng tượng thôi anh nhỉ? Anh không thích em mà chỉ coi em như em gái mà thôi? Hàng trăm nghìn câu hỏi cứ ở trong đầu em làm em muốn phát điên, em bế tắc anh ạ!. Rồi em lại tự an ủi mình rằng chỉ vì anh đang muốn em tập trung học hành, đang muốn em thực sự vươn lên trong cuộc sống khắc nghiệt, muốn em thực sự trưởng thành, anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Và chính vì suy nghĩ đó đã giúp em cố gắng ôn thi thật tốt, học thật khá để thật sự xứng đáng với anh.
Em quyết định thi Ngoại Thương để không phải thua kém anh, để anh có thể tự hào về em. Cả một kì thi ác liệt, nhưng một lần nữa nhân tính không bằng trời tính, chỉ vì một phút bất cẩn em làm sai và thế là em tự đánh mất hi vọng của mình. Dù điểm em khá cao nhưng vẫn không thể đỗ được trường ấy. Bố mẹ đã rất buồn vì em, mẹ đã từng hỏi em vì sao cùng một nghành mà em không chọn một trường thấp hơn cho chắc ăn, vì nếu em thi trường khác thì chắc chắn đỗ. Em đã không trả lời mẹ được!. Trong những ngày này, em đang vô cùng buồn và mất hi vọng, em muốn anh ở bên em nhưng anh không có, không bao giờ là anh. Em nhớ ngày đầu tiên thi về, anh chữa bài cho em, biết em làm sai anh đã mắng em. Rồi em nhìn thấy anh ngồi thừ trước màn hình máy tính để so lại bài cho em, rồi lúc thì anh trách, lúc lại an ủi em, lòng em buồn vô hạn. Em chỉ muốn khóc thật lớn trước mặt anh, nhưng đổi lại em cảm thấy một niềm hạnh phúc bởi đã lâu lắm anh mới có nhiều lo lắng cho em đến thế! Và nhiều thứ khác nữa xảy ra khiến em nhận ra anh luôn âm thầm theo sát từng bước đi của em, anh ơi, không phải em không hiểu, nhưng sao anh không để em có thể hiểu anh sớm hơn.Em nhớ có lần em đọc blog của anh anh viết về một cô gái mà anh gọi thân thương là mama. Anh bảo cô ấy rất hiểu anh, và ở bên cô ấy anh có thể nói hết mọi suy nghĩ, ở bên cô ấy anh thấy lòng anh ấm áp trở lại. Đọc những dòng ấy không khác gì mũi dao đâm vào trái tim em đau nhói. Em không muốn tin và chỉ muốn xoá hết, xoá hết những dòng chữ trước mắt. Anh đang làm gì với em thế này, đã nhiều khi em muốn hỏi anh thế và nhiều lúc em quyết định quên anh thì anh lại làm cho em không thể từ bỏ. Đã rất lâu sau đó em không dám vào blog của anh, đến bây giờ em cũng không dám anh ạ!
Em muốn chọc tức anh nhiều lắm, em đã ngang bướng lêm rất nhiều nhưng giá mà anh thấy được em đang cố gắng gồng mình để quên anh như thế nào nhỉ? Đã có lúc em cố tình ngồi trước mặt anh nhắn tin để em trai em nói "chị có người yêu hay sao mà hay nhắn tin thế" trước mặt anh. Những lúc ấy, anh đang cười bỗng nhiên im lặng, quay sang nhìn em nhưng không nói gì cả cho đến khi biết được rằng không phải em đang nhắn tin cho bạn trai thì anh mới nói chuyện tự nhiên trở lại. Và lần nào cũng thế, không bao giờ em chơi hết được trò chơi chọc tức anh, vì mỗi khi thấy anh không nói, em lại không thể dấu nổi lòng mình, không thể phớt lờ và chính em lại phá bỏ nó, em thật dở hơi!Đến bây giờ chúng mình vẫn thế, anh vẫn không nói gì, em vẫn không biết liệu anh có yêu em không, cả em cũng không nói và thế là chúng mình vẫn cứ theo đuổi hình bóng của nhau, hay là chỉ có em thôi hả anh?Người ta khổ vì chen ngõ chậtCửa đóng bưng nhưng càng quyết xông vàoRồi bị thương người ta giữ gươm đaoKhông muốn chữa, không muốn lành thứ độc