Anh điện thoại nói với em rằng anh nhớ em nhiều lắm, rằng anh sẽ về Sài Gòn vào mùng 8 và em đã đợi, đợi anh về và đợi điện thoại của anh... uớc gì anh xuất hiện trước mặt em ngay lúc naỳ, uớc gì thời gian sẽ quay lại để em đuợc có anh như ngày xưa...
Ngày Valentine trôi qua thật buồn bã cùng với con tim nhói đau , thổn thức vì biết tình yêu em giành cho anh quá nhiều, chúng ta không thể đến đuợc với nhau, em hiểu tất cả những gì anh làm và cố gắng từng ngày để quên anh, em đã rơi nuớc mắt mỗi khi thầm chúc anh hạnh phúc. Mỗi khi gặp anh, em luôn luôn tỏ ra rất vui và hạnh phúc với cuộc sống hiện taị, anh đâu biết rằng mỗi khi anh đặt nụ hôn lên trán em và quay đi là nuớc mắt em lại rơi. Sợ anh buồn và bận tâm nên đã cố giấu đi nỗi lòng của mình.
Rồi đến một ngày em không thể chịu đựng đuợc nữa, em đã khóc thật nhiều trên vai anh... Em chợt nhớ đến bài hát" ĐIỀU GIẢN DỊ" anh thuờng hát tặng em - Và ta biết một điều thật giản dị, càng xa nhau ta càng thấy yêu nhau...