Uh, nếu anh là người yêu của em thì tuần nào em cũng bắt anh dẫn em đi chơi, đi coi những cảnh đẹp của Vancouver mình. Anh sẽ phải đưa em đi shopping và đứng ngoài chờ không mệt mỏi ^^. Em sẽ bắt anh vác đồ cho em mà không được than vãn một tiếng. Chúng ta sẽ đi coi phim, đi ăn bắp, đi uống Bubble Tea (anh phải nhớ là em thích uống Bubble Tea Coconut ), nhiều nhiều nữa. Uh, nếu anh là người yêu của em thì ngày nào anh cũng phải gọi điện cho em, hỏi thăm một ngày bình thường của em như thế nào. Anh cũng phải thỉnh thoảng đến đón em ở trường nè. Em thích một ngày tuyết rơi, em bước ra khỏi cổng trường có anh đứng đó chờ, thắt lại chiếc khăn hồng giùm em và mang cho em một đôi khăn tay cũng màu hồng. Lúc đó em sẽ vui lắm. Em cũng sẽ hạnh phúc cười khi ai đó hỏi em anh có phải bạn trai của em.
Ví dụ em là người yêu của anh
Uh, nếu em là người yêu của anh thì em sẽ coi dự báo thời tiết hằng ngày để nhắc anh mai tuyết rơi, anh nhớ mặc đồ cho ấm, nếu trời mưa, anh nhớ mang ô. Em cũng sẽ gọi điện chúc anh may mắn trước khi anh đi thi. Em cũng sẽ tự mình làm lấy một đống thiếp rồi tặng cho anh chẳng vào một dịp gì. Lúc đó anh không được chê đâu đấy, dù anh biết thừa là em không có hoa tay mà >.<. Em sẽ thực hiện một đống dự định đầy lãng mạn mà hàng đêm em vẫn nằm nghĩ ra. Vào sinh nhật của anh, em sẽ rủ cả hội tổ chức để anh bất ngờ mà. Lúc đó em sẽ tập hát cái Happy Birthday bằng một thứ tiếng mà chỉ có trời hiểu, anh hiểu...em không hiểu. Nó nghe thật quái lạ anh nhỉ? (À không, nó đâu có quái lạ với anh, với em thôi) Em cũng sẽ đi lục tìm cả cái Vancouver này để tìm ra một đĩa hát mà anh yêu thích (mặc dù em chẳng hâm mộ gì cái chàng ca sĩ dở hơi ấy).
Ví dụ ta là người yêu của nhau
Uh, nếu ta là người yêu của nhau thì anh sẽ phải đến dự lễ tốt nghiệp của em. Anh sẽ ngồi dưới cùng với ông anh trai, và mấy đứa bạn em để...phiên dịch cho mẹ em. Anh cũng nghiễm nhiên phải đi Prom với em. Em biết là lúc đó anh đã thi xong từ lâu lắc rồi, cũng đã nghỉ hè từ lâu, nhưng anh không có được về nước trước đâu. Anh phải chờ em về nước cùng chứ. Lúc đó chúng ta sẽ ngồi chung trên một chiếc máy bay. 20 tiếng đồng hồ em sẽ không cho anh ngủ, anh sẽ phải tỉnh như sáo để nói chuyện với em. Về nhà, anh phải về Hải Phòng chơi thường xuyên, để còn ra mắt bọn bạn "nhất bọn nó, nhì mới đến quỷ" của em. Anh nhất định phải làm cho bọn nó tâm phục khẩu phục đấy. Nếu em lên Hà Nội, anh sẽ đưa em đi khắp 36 phố phường, và nhất là đi phố Hàng Bông đấy. Em muốn mua một con gấu thật bự màu hồng. Uh, nếu ta là người yêu của nhau, anh và em sẽ đi mọi nơi, không chỉ Việt Nam, không chỉ Canada mà còn nhiều, nhiều nơi nữa, phải không anh?
Đấy là em ví dụ thế thôi mà, chứ em biết thừa là chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra. Em biết thừa là một con bé nhát gan như em sẽ chẳng bao giờ dám tỏ tình trước, chẳng bao giờ dám gọi điện để chúc anh thi tốt trong những tuần sắp tới. Em cũng biết thừa là em sẽ lại ngồi đây hàng ngày để nhớ lại những lần em với anh gặp nhau, để tưởng tượng ra một giọng nói trẻ con đến lạ kì luôn làm tim em ngừng đập khi anh hỏi "Cô bé ơi, em có khỏe không?" Và mỗi ngày qua đi, em lại biết thêm mấy con bé bạn của em tức điên lên khi một ngày em nhắc tên anh hàng trăm lần. Không biết anh có bị cảm cúm vì hắt hơi nhiều không nữa, hì. Anh có nhớ một ngày khi chúng ta ngồi cạnh nhau trong một quán ăn, anh đột nhiên quay qua em hát một câu "Em về đi, thôi rồi không còn chi." Em quay lại nhìn anh một cách kì quặc. Anh cười bảo, anh nghe loáng thoáng cái bài hát tiếng anh, nhạc giống bài "Em về đi" và thế là anh áp dụng lên em. Thế đấy. Anh trẻ con lắm...và em lại yêu cái trẻ con ấy. Và vì em yêu cái sự trẻ con ấy, mà bây giờ em mới ngồi đây để ví dụ ta yêu nhau. Chỉ là ví dụ thôi mà anh....ví dụ thôi...