Ký túc xá ĐHSP
Ngày… tháng… năm…
Anh ơi! Đêm nay là sinh nhật của anh. Sinh nhật lần thứ 25 của anh. Chỉ một mình em với 25 ngọn nến và 25 bông hồng bất tử trên tay… hoài niệm về anh. Em ngồi lặng để lắng nghe âm thanh hạnh phúc từ lần sinh nhật lần thứ 22 của anh vọng về trước. Thế là anh đã ra đi được 3 năm. Anh có biết, từ ngày anh đi, năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật của anh là em lại ngồi một mình suốt đêm tưởng nhớ thế này? Linh hồn anh lang thang nơi nào anh ơi…
Anh ơi, sau anh cũng đã có những người đến với em, họ đã cố gắng chắp nối em với họ cho thành “những mảnh vỡ hoàn hảo” mà sao em cứ thấy họ vô duyên quá anh ạ. Họ đã chắp nối mãi mà vẫn chỉ là những cuộc tình không đầu, không cuối, vì anh vẫn còn nguyên vẹn trong em.
Đêm nay trăng khuất nửa, chỉ còn một nửa thôi mà vẫn sáng ngời. Em cũng thế. Nhưng cái thứ ánh sáng ấy không làm cho con người ta đắm đuối mà cho người ta cảm giác rợn người. Nơi thiên đàng xa tít, anh có biết là em đớn đau? Không hiểu sao, em cứ tin là anh được lên thiên đường. Anh trong trẻo thế kia mà?
Đêm đã gần tàn. Xin được khóc cho anh lần nữa. Kẻo bạn em trở dậy, nó bảo em là kẻ lãng mạn, dở hơi. Thương nhớ anh suốt đời, anh ơi!
Em thắp ngọn nến đêm về tụng niệm một tình yêu. Từng hạnh phúc trong nhau, từng đớn đau khắc khoải.
Cho một thời có nhau và mất nhau mãi mãi
Tình yêu là hư ảo của miền anh
Lập Thạch, ngày… tháng… năm
Lại thứ bẩy rồi, biết bao thứ bẩy rồi em không có anh. Bao nhiêu thứ bẩy không biết giấu mình nơi đâu. Em theo đứa bạn về đây, về nhà nó chơi, để tìm một chút bình yên cho tâm hồn giông bão của mình. Không gian trong lành quá, xa xa thấp thoáng những quả đồi lúp xúp xanh rì. Một mình em đi bộ ra cánh đồng, những luống cà mới lật, thẳng tắp, trắng xoá và cong giòn. Xứ này đất bạc. Đất cằn khô. Nông dân ở đây đang chờ mưa xuống để cấy. Em luồn chân vào những kẽ hở, nghe ram ráp, gợi cảm lạ lẫm. Nơi chúng mình ở không có ruộng, chỉ là những dãy phố ồn ào, những con đường người đi tấp nập, những ngôi nhà cao tầng, có bàn thờ lộ thiên… thế mà em lại nhìn thấy anh ở đây… nơi xa tít này, nơi cách thành phố của chúng mình 200 km – trong ánh mắt lấp lánh của anh trai cầy, trong nụ cười thân thiện của người không quen. Phải, vì anh tồn tại trong em? Hình anh đầy ắp trong em. Nhìn vào ai em cũng thấy anh, mối tình thần tiên của em ơi. Em yêu anh quá mất rồi…
Bạn bè bảo em là đồ dở hơi, từ thành phố lên miền Trung du học Đại học. Chúng nó làm sao biết em đang chốn chạy chính mình, trốn chạy kỷ niệm ngọt ngào và đau đớn. Anh đã bỏ em ra đi, mất mát này quá lớn, em cứ sợ em không chịu nổi
Ngày… tháng… năm…
Anh ơi! Em đang ở nhà anh, trong phòng anh. Đây là nụ cười Lagiôcông của Lêônadơvanhxi, em và anh cùng đóng đinh để treo lên ngày ấy. Sao em thấy nụ cười ấy huyền bí và ma quái quá! Nàng cười nhạo em là đồ lãng mạn quá khích hay nàng cười buồn cho những cuộc tình hợp rồi lại tan trên thế gian? Đây, bàn học của anh, nơi mà bao giờ em cũng để một lọ hoa thuỷ tinh nhỏ, cắm một bông hồng bạch. Đây, giá sách của anh em đã cẩn thận phân riêng thư mục. Đây, tấm hình nho nhỏ của em anh treo ngay đầu giường. Bây giờ em mới để ý nụ cười buồn của em ngày ấy. Đây, chiếc đàn Yamaha anh vẫn dạo cho em nghe những chiều sương khói. Và ngoài kia, thông vẫn xanh, biển vẫn rì rào ca hát. Tất cả còn đây, mà sao, mà sao em lại mất anh, mà sao anh lỡ bỏ em ra đi? Anh ơi!
Em đã không thể quên anh - niềm đau tâm tưởng! – Em vẫn gìn giữ tất cả cho anh. Hoang tưởng một ngày có anh về lại…