Bài thơ cuối cùng em sẽ viết cho anh
Rồi tự hứa: từ nay không nhớ nữa
Nhưng còn mãi niềm yêu tin chan chứa
Cứng cỏi ơi , em dứt khoát được chăng?
Anh sẽ cúi đầu. em vênh mặt kiêu căng
Bước qua nhau, ta - 2 người xa lạ
Em lạnh lùng nhưng .. bước chân run quá
Anh qua rồi em len lén nhìn theo.
Bài thơ cuối cùng là ký ức trong veo
Là cơn mưa ướt bờ vai lạnh lẽo
Là thoáng buồn vui em tìm về muôn nẻo
Kỷ niệm xưa bỗng thức dậy cồn cào.
Xe đạp ơi những tháng năm nao
Anh chở em trong mưa chiều Thị xã
Đường đến trường xa nhưng với em gần quá
Mong một ngày không phải thoáng mưa bay.
Xe đạp mỏi mòn, giấc mơ tuột khỏi tay
Em chỉ dám trộm nhìn anh từ phía sau khe cửa
Và tự hứa: lần cuối cùng rồi thôi không nhớ nữa
Nhưng cảm xúc tuôn trào luôn gõ cửa trái tim em.
Mạnh mẽ bề ngoài và cứng cỏi niềm tin
Nhưng em hiểu trái tim mình mềm yếu
Tình yêu dù biết có nhiều nông nổi
Dẫu ngày xưa... thành kỉ niệm mất rồi.
Anh thật gần mà sao quá xa xôi
Bài thơ cuối! ừ thôi cho anh một nửa
Có lời hứa: từ nay đừng nhớ nữa
Mà một nửa dằn lòng... một nữa vẫn đầy vơi.
Một cô nhím đã làm bài thơ này cách đây 6 năm, khi nhím đang là học sinh năm cuối PTNK HY. Giờ thì "nhím đực" đã thành đạt (có thể nói là như vậy), trở nên tự tin và cao ngạo lắm rồi! Chắc cũng ko còn nhận ra bóng dáng mình trong những lời thơ kia nữa.
Hôm nay vào web của trường, thấy ai đó vô tình post 1 đoạn trong bài lên đó. Để mình cho bạn thấy đầy đủ bài thơ đó nhé! Là như vậy đó bạn!