Đối thoại giữa bàn trên với bàn dưới
con gaí:tớ luôn có nhiều hơn 1 lý do để gào nên:"tôi chỉ muốn nhìn thấy.......cái lưng của ông thôi!" mỗi lần cậu cố tìng trọc tức tớ. tớ sẽ hỉ hả vô cùng khi thấy cậu cuống quýt xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi, vì chỉ hiểu "mù mờ" rằng câu đó ám chỉ chuyện tớ ứ muốn nói với cậu nuã. có tài thánh cậu cũng không tài nào đoán đuợc tầng nghĩa thứ hai của tớ đâu, trong khi đấy mới là nghĩa rành rành!
con trai: xin lỗi vì đã làm phiền cậu vài chục bận mỗi ngày khi "cô đọc nhanh quá, cho muợn vởcái coi!" thực ra là để liếc nhìn cái vòng cung lông mày đen nhánh của cậu, mấy sợi tóc tơvương xuống bên má bầu bĩnh, và để trêu trọc kịp thời khi phát hiện một cái trứng cámọc tren mũi cậu! nghe cậu làu bàu sao cũng thấy vui vui!
Đối thoại giữa hai nguời với nhau chỉ là "xuất hiện và biến mất"
con gaí: rất lâu tớ vẫn đeo chiếc cặp sách màu hồng có hình cô bé con lè lưỡi ấy,giữ gìn để nó luôn mới. biết đâu nó sẽ giúp tớ gặp lại cậu một lần nữa. biết đâu nhờ thế mà cậu nhận ra tớ...
con trai: có thể tớ sẽ không nhớ nổi hôm đó cậu mặc gì, để kiểu tóc gì, thậm chí cũng chẳng nhớ nổi hôm ấy trời mưa hay nắng....nhưng mà con gái naỳ, có một điều mà chắc chắn tớ sẽ không quên, cái nụ cươì trong vắt của cậu ấy mà. thế nên khi gặp tớ, cậu cứ cươì lên nhé! tớ sẽ nhận ra ngay nụ cười, và cả cậu nữa!
Đối thoại giữa hai tiêu điểm"
con gaí: ai đó sẽ rất thích cậu vì cạu cực đep trai\ học hành giỏi giang/ lên rổ siêu cừ/ guitar đỉnh của đỉnh. ai đó cũng sẽ gọi cậu là bi,, là zai zai, là jesse mccartney, rồi là harry potter không chừng. nhưng mà nói thật nhé, tớ thích cậu chỉ vì một đồng xu cậu không thả mà đặt xuống tận tay cho bà cụ hành khất truớc cổng truờng thôi, nguời tốt bụng mà chỉ mình tớ gọi ạ!
con trai: cậu xinh, cậu thông minh. cậu không hề rỗng tuếch. cậu hơi kiêu một chút. tớ công nhận là cậu đủ tiêu chuẩn là một hotgirl của truờng. nhưng nhóc ạ, tớ đã công nhận những điều này ngay từ hồi "tình xưa nghĩa cũ "bọn mình học chung từ hồi mẫu giaóthò lò mũi xanh cơ. và cậu không thể buộc tội một cậu bé ngây thơ chịu ngồi im làm búp bê cho cậu làm bác sỹ khám bệnh là "hiếu sắc"như cậu vẫn từ chối thẳng thừngmấy anh chàng vệ tinh bây giờp phải không naò?
Chắc chắn trong tuổi mới lớn sẽ có lúc cậu là "bàn trên bàn dưới" là "xuât hiện và biến mất" hay là "tiêu điểm" của một ai đó. đưng buồn vì có những điều chẳng thể nói ra, bởi chẳng cần nói ra, có nguời vẫn hiểu. nói bằng trái tim, nghe bằng trái tim mà!