Không hẳn tiếc nuối, không hề đau khổ, càng không phải là hi vọng. Có lẽ trong tim chỉ còn chút lưu luyến của thời quá vãng. Ai dám khẳng định những kỉ niệm xưa không giữ dấu vết gì trong trái tim trai trẻ?
“Nếu biết ngày mai ta xa cách thì buổi đầu gặp gỡ làm chi”. Dù biết rõ hoàn cảnh nhà bạn, tôi vẫn không làm chủ cho con tim đi đúng hướng lý trí soi đường, để rồi cứ ngồi tiếc hoài một thủa đã qua. Chính tôi cũng không hiểu sao lại có thể khó quên bạn đến vậy, cũng bởi cảm nhận được sự chân thành nơi bạn dành cho, sự khó xử khi lực bất tòng tâm. Tôi hiểu cả, tôi còn biết tính cách chân thành, nhiệt tình của bạn là có truyền thống, để rồi mỗi dịp đi xa biết ai đó là đồng hương với bạn, tôi lại dành cho họ sự quan tâm hơn một chút kèm với cái nhìn đầy thiện cảm.
Ngày ấy, bạn kể cho tôi về cuộc sống khốn khó ở quê, nơi mà từng thửa ruộng, miếng đất đều có dấu chân người nông dân chăm chỉ, nơi được tưới đẫm mồ hôi con người để hàng năm lúa lên tươi tốt cho vụ mùa bội thu. Song điều đó không đủ đưa cuộc sống dân làng khá lên. Bạn kể vậy khiến vùng chiêm trũng trở thành nỗi ám ảnh của không ít người miền ngược như tôi. Nhưng tôi mặc kệ sợ hãi, tìm mọi cách thoả hiệp với con tim, chấp nhận mọi thứ tất yếu như chính con người bạn, những điều tốt đẹp cứ điềm nhiên vụt qua suốt những năm cả hai học chung lớp, cứ nhẹ nhàng trong trắng như tà áo học trò, cho đến ngày bạn về quê thực tập, nỗi trống trải đã hiển hiện trong tim, nỗi lo sợ đã dần quanh quẩn và rõ nét dần để lẫn với cay đắng, xót xa khi bạn quyết định quay về tỉnh nhận công tác, mang sức mình xây dựng cuộc sống nơi bạn sinh ra và lớn lên, nơi có tiếng ru ầu ơ của mẹ thủa nào “Quê hương mỗi người chỉ một...”.
Đất trời bỗng quay cuồng, tôi lặng câm ngậm ngùi nỗi đau. Còn bạn, chỉ một lời chúc hạnh phúc, sao mà giản dị, ít chân thành đến vậy. Tôi cứ im lặng mãi cho đến vài tháng sau khi nhận được điện thoại của bạn, tất cả kết thúc. Trái tim tôi chai sạn, con mắt ráo hoảnh nhìn đời tưởng như rung động cũng chẳng để làm gì.
Tuổi trẻ, khi bạn chấp nhận từ bỏ một điều gì đó bạn sẽ có thể có một điều gì khác. Ông Trời không bất công với ai bao giờ. Tốt nghiệp, tôi ổn định trong doanh nghiệp nhà nước, ở gần nhà, không dám mơ ước gì hơn. Tôi lao vào làm việc, phấn đấu học lên cao, bằng cấp trang hoàng khiến tôi thêm lộng lẫy nhưng lại chẳng thể nài nỉ con tim xin hãy lỡ nhịp trước người con trai khác.
Nụ cười chói ngời trong từng đám cưới hội bạn cũ để tối về, tôi chợt thấy lẻ loi, lạnh lẽo trong tâm trạng giữa một biển người song vẫn thiếu người quan trọng nhất. Đành dành riêng cho mình một khoảng lặng để nhớ, kỉ niệm ngày nào, trong veo như ánh mắt ai khẽ đưa.
Tôi dỗ lòng mình yêu anh như điều dĩ nhiên của tâm hồn cô đơn, đang cần được an ủi, chia sẻ. Không lãng mạn như các đôi tình nhân khác, không có hương thơm nồng nàn của hoa hồng, không có vị ngọt đằm thắm của Sôcôla nhưng anh mang lại cho tôi cảm giác yên ổn, an bình. Mỗi chiều tan tầm được cùng anh đi bên các con phố đang ngày càng nhộn nhịp bởi bước chân người và những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát, từng hàng cây xanh khẽ đưa mình trong gió, mỗi bông hoa ngào ngạt bên đường nghiêng mình chào đón, khiến tôi cảm nhận rõ nét hơi thở mãnh liệt của cuộc sống đang ngập tràn trong mình. Tôi mơ hồ nghĩ phải chăng đây chính là cảm giác yêu, từng bị biến mất ngày nào. Anh trao cho tôi quyền mơ ước về một ngôi nhà ấm cúng bên người chồng mẫu mực tràn đầy yêu thương cùng những đứa con ngoan hiền, dễ thương.
Tôi nhận lời cầu hôn của anh nhưng có một khoảng lặng nào đó tôi vẫn nhớ đến bạn và có lẽ sẽ mãi ko chịu hiểu, sẽ vẫn thương hoài về bạn nếu không có việc anh chiều tôi, đưa tôi về tận nhà bạn mời đám cưới.
Chúng tôi đến nhà bạn khi trời đã thôi đổ nắng hanh trên con đường vàng óng. Tiếng con bạn khóc phá vỡ bầu không khí yên ắng, tĩnh mịch nơi làng quê làm tôi ngỡ ngàng và bạn cũng có phần lúng túng, bạn lấy vợ lúc nào mà tôi không hay, sao bạn không mời để tôi có thể gửi lời chúc mừng. Tôi dần nhận ra, lâu nay mình chưa thực sự hiểu bạn.
Chiều về, gió lạnh. Tôi nhắm mắt và khẽ ôm anh tìm hơi ấm. Giờ trong tôi hình ảnh của bạn đã mờ xa, thay vào đó là anh với vẻ đẹp rạng ngời, cao thượng và khoáng đạt. Đôi khi tôi đã bị ảo tưởng của mối tình đầu che lấp để rồi có lúc từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể quên được bạn, bởi bạn đã mang đến cho tôi niềm tin, song anh mới chính là mối tình cuối mang lại hạnh phúc cho tôi, anh mới là chén rượu cuối khiến tôi say... Có lẽ hai đứa vẫn mãi là bạn theo cách xưng hô từ khi quen nhau đến giờ.