Bố: Hôm nay trên sân vận động đông lắm đấy, không đứa nào đi chơi đâu nhé!
Tôi: Không nói gì (trong bụng nghĩ thầm: Lại cái giọng điệu cũ rích)
Mẹ: Mấy đứa đi đâu đấy?
Tôi: Bọn con ra ngoài một lát.
Mẹ: Chờ mẹ...đi lên sân vận động dạo đi.
Bốn mẹ con háo hức đi (để bố ở nhà một mình). Từ nhà tôi ra sân vận động Mỹ ĐÌnh chỉ có 1km nhưng sao hôm nay hai chân tôi mỏi rã rời, không muốn buớc nữa.(một phần cũng vì đi làm cả ngày hôm nay nên mệt). Không khí tết Trung Thu thực sự đã vào đến từng nhà, khắp đuờng làng trẻ con gõ trống, ruớc đèn, càng lên gần tới sân vận động thì không khí càng sôi nổi, nhộn nhịp, đông đúc. Truớc mắt tôi là lễ hội thả đèn trời nhiều vô kể, chưa bao giờ tôi đuợc ngắm nhiều đèn trời như vậy....
Nhưng mà thôi, giờ là 20h55', tôi đang ngồi truớc máy tính. Trong đầu tôi thứ cảm giác buồn, nhớ nhung lại tràn về, một thứ cảm giác đã theo đuổi tôi trong suốt 3năm qua cho đến tận bây giờ-kể từ ngày tôi yêu anh.
Trời ơi, nuớc mắt tôi lại chảy ruì, tôi làm sao thế nhỉ? Đã 3năm qua tôi không thể thoát ra tình cảm của anh, chúa ơi hãy cứu giúp con với, tâm hồn con yếu đuối quá, con không thể...và nguời ấy cũng đã không bao giờ trở về với con nữa. Từ ngày anh ra đi đến một thế giới khác, tôi hoàn toàn suy sụp, có lúc tuởng mình chết đi đuợc. Chán nản, tiều tuỵ, xơ xác, công việc , học hành dở dang; hic sao mà tôi yêu anh đến thế! Tôi đã sống hoàn toàn khép kín: xa lánh bạn bè, lao vào công việc, đi học và ít tiếp xúc với nguời khác giới và tôi chẳng bao giờ đi chơi tối. Cái đầu nhỏ bé của tôi, ngoài công việc, học tập cứ rảnh ra là lại nhớ anh, nhớ lắm.
Tại sao, tại sao tôi không thể cho nó vào quá khứ, hãy quên nó đi và sống cởi mở với thế giới xung quanh? Trái tim tôi lại đau, tôi đứng giữa sân vận động ngắm những chiếc đèn trời bay lên mà lòng trống traỉ, vô hồn, nỗi buồn se laị. "anh ơi, sao mối tình đầu của em có nhiều nuớc mắt đến vậy? Em uớc lại đuợc anh chở đi mưa ăn kem, đuợc anh đút cho ăn bánh chưng chấm với sữa, đuợc anh cõng em đi trên sân vận động mùa thu năm đó... em nhớ quá, nhớ những cảm giác đó quá anh ơi". Sao anh không về với em! Em khóc rùi nè, nuớc mắt em cứ chảy ra, huhu sau này liệu có nguời thứ hai sẽ cõng em đi như anh đã từng cõng em không?
Một Trung Thu nữa em lại không có anh, em lại cô đơn, em lại ngồi một mình. Và ở nơi đó anh có nhớ đến em không nhỉ? Anh có chúc cho em những điều tốt đẹp nhất không?