Anh và tôi đã cùng nhau xây dựng kế hoạch cho cuộc sống sau này, anh nói với tôi là em phải tự mà lo cho gia đình của chúng ta với đồng lương ít ỏi của anh và em, tôi nói em sẽ cố gắng hết sức để anh và em có một cuộc sống tuy nghèo nhưng hạnh phúc, tôi đã hỏi anh là anh có chịu khổ được cùng với tôi không thì anh nhìn tôi âu yếm và ôm chặt lấy tôi, anh nói là anh chỉ sợ tôi không chịu khổ được cùng với anh thôi, tôi đã bật khóc khi nghe câu nói đó của anh.
Từ nhỏ đến giờ tôi là người ít có niềm vui, bố mất từ lúc tôi 13 tuổi mẹ phải nuôi 3 chị em tôi ăn học và tôi cũng đã phải vượt lên số phận để cố gắng học cho xong đại học. Khi đến với tôi anh đã nắm lấy tay tôi và nói từ nay em sẽ không phải một mình lo một mình nữa, anh sẽ cùng em chia sẻ cuộc sống dù buồn hay vui. Lúc đó tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt vì đã có người hiểu và chia sẽ được với tôi, tôi nghĩ mình đã tìm được một bờ vai để dựa trong cuộc đời rồi.
Tôi đã nói với anh tất cả về tôi, tôi là người có cá tính, không khéo léo như những người phụ nữ khác và đặc biệt là không dịu dàng, anh nói là anh không cần điều đó cái mà anh cần là một người chia sẻ cùng anh trong cuộc sống, tôi thật sự rất hạnh phúc.
Anh đã hứa lá sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi, anh sẽ cố gắng bù đắp những gì mà tôi chưa có trong cuộc sống, lúc nào anh cũng ân cần đối với tôi mặc dù từ lúc chúng tôi đến với nhau đến nay anh và tôi chưa một lần tặng nhau những món quà - tôi hiểu hoàn cảnh của anh và anh cũng hiểu hoàn cảnh của tôi. Chúng tôi luôn ngập tràn hạnh phúc khi ngồi nghĩ đến cuộc sống gia đình nhỏ của chúng tôi sau này.
Tôi đang ngập tràn hạnh phúc thì anh đến bên tôi và nói chúng ta nên dừng lại ở đây là tốt nhất, tôi đau khổ đến tột cùng khi nghe anh nói như vậy tất cả mọi thứ đối với tôi đã sụp đổ, mấy tuần nay tôi sống mà không bằng chết, tôi đã nghĩ đến cái chết để có được sự giải thoát nhưng tôi còn mẹ và các em tôi, họ hy vọng vào tôi, tôi nhớ anh đến cồn cào, hằng đêm tôi khóc đến lả người đi và khi thiếp đi tôi lại mơ về anh.
Tôi hỏi anh lý do thì anh chỉ nói với tôi là lòng tự trọng của anh bị tổn thương nhưng không phải do tôi, anh nói là tôi và anh không nên gặp nhau nữa. Ban ngày tôi đi làm để cố quên anh nhưng buổi tối về tôi lại nhớ anh nhiều hơn, tôi gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin anh không trả lời, anh đã rời xa tôi một cách nhẹ nhàng và không cần biết tôi đau khổ như thế nào.
Tôi đã mất anh đồng nghĩa với mất tất cả vì tôi đã tin và đặt cuộc sống của tôi vào anh, bây giờ tôi sống như một cái xác không hồn, tôi thật sự không muốn sống nữa. Anh có bao giờ hiểu được tôi đã yêu anh như thế nào không, anh đã nói anh sẽ làm chồng của tôi và tôi cũng nói là sẽ là vợ anh vậy mà giờ này tôi không có lối thoát, chính anh là người đã làm tôi đau nhất?