Thêm một đêm ngồi một mình ở trên mạng với những cảm giác ấy , một cảm giác khó chịu nhưng lại mang đến cho mình những nụ cười, cái cảm giác mỗi buổi sáng nào thức dậy cũng tưỡng mình vẫn còn đang ở trong một giấc mơ, và mỗi buổi tối đi ngủ chỉ muốn vào lại những giấc mơ đó mà thôi. Cái cảm giác nhớ nhớ nhung nhung. Nếu anh có thể ước 1 điều anh ước em có thể là một phần của cuộc sống mỗi ngày của anh, ngay cả trong từng giấc ngủ, từng giấc mơ và khi anh thức dậy mỗi buổi sáng đều được thấy gương mặt của em, nhưng anh biết giấc mơ và hiện thực là hai thế giới khác nhau giống như khoảng cách của hai chúng mình. Từ khi về lại đây đến giờ, mỗi đêm a ngồi đây với những cảm giác cô đơn trống trải,cái cảm giác muốn được bên em, được nghe em nói, hay tiếng em cười, nhưng trước mắt là những khoảng cách xa xôi. Phải làm sao bây giờ, Đã có nhiều lúc lòng ta chán nản, nhiều lúc thấy buồn và cô đơn khi lạc lõng trong dòng đời. Ngày mai ơi, ngày mai anh sẽ ra sao đây? có giống như hôm nay, như những ngày đã qua ko? Ngày mai là 1 ngày vẫn như mấy ngày khác, anh vẫn chờ mặt trời lên và mặt trời lặn để anh được ngồi nhìn trăng và sao và nhớ về những kỷ niệm mà ta đã có khi bên nhau. Anh vẫn sẽ chờ cho đến khi một điều gì đó thay đổi hay cho đến khi lòng anh không còn mong nhớ !!!!!!!