Em bây giờ dù có mong mỏi điều gì thì chúng ta cũng không thể trở về như lúc trước .Nhưng quên anh thì em vẫn chưa làm được,đâu phải thứ gì mình muốn làm là được đâu anh à.Giống như em muốn anh mãi ở bên cạnh em đừng rời xa em nhưng rồi anh vẫn bỏ em mà đi đó sao.Mọi thứ đối với em bây giờ chẳng còn gì cả...sự yêu thương che chở,sự quan tâm chăm sóc...tất cả chỉ còn là trong quá khứ...tất cả đã ở lại sau lưng.Một quá khứ thật buồn em muốn quen đi nhưng sau nó cứ hiển hiện trong em rõ ràng...làm em không sau chấp nhận được mình đã mất anh.
Yêu một người phải chăng đã là rất khó...nhưng để quên một người thì lại càng khó hơn...suốt một thời gian dài em đã không thể có cảm giác với ai,rồi anh đến con tim em bỗng như thơ dại trước anh.Để rồi đến bên nhau chưa được bao lâu chưa đủ thời gian để chúng ta hiể về nhau nhiều hơn thì anh lại ra đi...để cho em không bao giờ quên anh được...trong lòng em lai ngổn ngang bao nhiêu là suy nghĩ...suy nghĩ về khoảng thời gian mà em đã hạnh phúc khi có anh...em sẽ không bao giờ quên được có chăng bây giờ em chỉ xếp nó vào ngăn tủ mang tên QUÁ KHỨ...cái quá khứ luôn có anh bên cạnh...!