Đã lâu lắm rồi em không viết blog khuya thế này.Và cũng đã lâu lắm rồi,em không trở về như em trước kia-kìm nén mọi cảm xúc của bản thân.Cảm ơn anh vì đã cho em lấy lại được đức tính này (em không biết rõ đó là tính xấu hay tốt,nhưng với em,nó tốt vì ít ra,có nó,em sẽ không làm phiền anh,không khiến anh phải suy nghĩ)
Cảm giác một mình trong xó nhà giữa đêm tối thật cô đơn và trống trải anh ạ!Em nghĩ em sẽ chỉ ngồi một lúc,đỡ buồn,đỡ tủi thân là có thể đi ngủ được.Nhưng thật sự là rất khó.Và em lại phải oln để bùng nổ-bùng nổ trong thế giới ảo này.
Trước kia,anh hiểu em bao nhiêu thì bây giờ,anh lại...Anh không hiểu em nghĩ gì,em cảm giác thế nào,hay anh không muốn hiểu?Mà anh cũng đâu có thời gian để hiểu anh nhỉ!
Giờ này chắc anh đang say bên màn hình máy tính với trò chơi ảo của anh.Và có lẽ anh không biết rằng,em đang hụt hẫng thế nào.Đã lâu lắm mình không nhắn tin nói chuyện với nhau.Hôm nay,khi anh nói "mình nói chuyện một lúc cũng đươc,anh chưa buồn ngủ",em thật sự đã rất hạnh phúc anh ạ,dù em biết rằng,anh có thời gian nói chuyện với em vì anh không vào được game.Nhưng em lại có một cú ngã thật đau khi đang nhắn tin,anh bỗng im bặt,không trả lời em.Lúc đó em nghĩ anh đã vào được game,nhưng em lại cố thuyết phục mình em đã nhầm.Nhưng...Trớ trêu thật,em không nhầm.Em mãi mãi vẫn chỉ là một kẻ dự bị.Em giận mình sao lại quá hiểu anh,để đoán biết được suy nghĩ của anh,để rồi phải buồn và tủi thân thế này
Em từng nói,em không thích cái nền blog của anh,vì nó có dòng "love is game".Nhưng giờ em mới biết,dòng đó thoạt đọc thì thấy khó chịu,nhưng suy cho cùng,hình như nó lại rất đúng.Bởi với anh,em không bằng cả một trò chơi cơ mà.Phải chăng em cũng chỉ là một "game"-một game thứ cấp hả a?
Em không biết cách nghĩ của em có quá cay nghiệt không,nhưng thực sự,em không thể dứt khỏi suy nghĩ đó.Vì vốn dĩ em đâu thể bằng một game ảo.
Em biết và em tin,khi chúng ta ở gần nhau,em có thể khống chế chuyện này.Nhưng khi chúng ta ở xa nhau thế này,em hoàn toàn bất lực.Em không thể thắng nổi game,vì một lí do đơn giản,game ở gần anh hơn em.
Trước kia,lúc anh vào Đà Nẵng,em từng nói:"với anh,game là nhất".Anh nói đó là do em tự suy diễn,rằng:"không thứ gì có thể bằng em,em là nhất".Nực cười quá anh ạ.Có khi nào đang chơi game,anh thoạt nhớ tới em,tới câu nói đó của anh rồi bật cười chưa hả anh?Không biết anh sao chứ em thì nhiều lần bật cười trong nước mắt khi nhớ đến nó rồi anh ạ.Em thấy mình sao giống một đứa trẻ bị dụ kẹo quá anh ạ!
Anh hãy cứ say với game của anh và mặc kệ em tự kìm nén,tự sinh tự diệt đi anh ạ.Bởi một khi còn có game,mình còn ở xa nhau,thì anh sẽ không bao giờ biết được những suy nghĩ này của em nữa đâu.Vò em biết có nói ra cũng chẳng để làm gì,vì với anh,game vẫn là nhất.Thôi thì em cứ kìm nén,nhìn anh vui vẻ với game,khi nào mệt mỏi thì dành chút thời gian vàng ngọc của anh cho em cũng được.
Em chấp nhận tất cả,đơn giản vì em yêu anh,chàng ngốc vô tâm của em ạ!