:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Vườn Tình Yêu

Phía Cuối Con Đường!

        Tác giả: hoahongxanh

Rất may mắn vì Tạo Hóa đã ban cho em một nửa còn lại của cuộc đời mình. Đó chính là Anh.
“ Trong Tất Cả Cuộc Đời Em-Những Gì Anh Mang Đến.
Em Xin Một Điều Thôi: Được Mãi Mãi Yêu Anh”

Có những lúc cuộc sống tưởng chừng như bế tắc thế nhưng nếu ta biết cân bằng và lấy lại phong độ thì chắc rắng sẽ chẳng còn gì là trở ngại, mọi chuyện đều có hướng đi riêng của nó. Chỉ là nó đang trông chờ vào sự quyết đoán và lòng dũng cảm của ta mà thôi.

Em đã có lúc như thế, à mà không phải chỉ có lúc mà là có thời gian dài mang tâm trạng như thế. Thời gian đó với em là địa ngục, là bế tắc và tuyệt vọng anh à! Mọi thứ trước mắt với em là những con đường nhưng không có lối đi, em không biết mình phải đi trên con đường nào cho đúng. Con đường nào an toàn và có lối thoát, hay em lại dẫm chân vào con đường ngõ cụt, con đường không có lối đi. Em sợ lắm! Em sợ đến nỗi chỉ đứng yên một chỗ mà chẳng dám bước lên một bước. Em loay hoay và ngơ ngác, em như kẻ bị lạc giữa khu rừng tối tăm, lúc đó em ước ao phải chi có một bàn tay dìu em đi, hay có một ai đó chỉ cho em biết em phải đi con đường nào. Hoàn toàn bế tắc và vô vọng, xung quanh em xuất hiện nhiều thú dữ và cả những con thú hiền lành. Nhưng kể cả bản thân em lúc đó còn chưa tin tưởng vào mình thì làm sao tin tưởng vào những con thú kia. Dẫu rằng cũng có những con rất hiền lành, nhưng em vẫn sợ, lúc đó em ước rằng phải chi mình đừng có mặt trên cuộc đời này. Phải chi mình chưa bao giờ tồn tại, nếu như thế thì chắc là mình đã yên ổn lắm rồi. Mình sẽ an toàn lắm rồi, mình sẽ chẳng phải gặp những buồn lo, trắc trở và những đau khổ trong cuộc sống như thế này.

Em đã có cảm giác như bị rơi từ trên cao xuống vực sâu thăm thẳm, em đã giơ đôi bàn tay mình để với lấy một cái gì đó có thể cho mình níu lại. Nhưng chẳng có gì ngoài không trung lạc lỏng và bất tận, cảm giác thật sự kinh hoàng. Em rút mình vào một khoảng trống trong tâm hồn, đóng kín cánh cửa trái tim, bịt kín tất cả các khe hở không cho một ánh sáng nào len lỏi vào trái tim mình. Quay lưng với tất cả kể cả với mặt trời, với em lúc đó bóng đêm là an toàn nhất. Tách ra khỏi thế giới ồn ào và náo nhiệt, lúc đó em chỉ tin vào chính bản thân mình. Rồi em nhập viện với kết quả Suy nhược tinh thần nặng, Đau bao tử cấp, Stress trầm trọng……….Sau vài tuần điều trị bằng thuốc và vật vã với nỗi đau, cố gắng nuốt nước mắt vào trong để gượng cười. Em không muốn mình trở nên bé nhỏ và yếu đuối trong mắt mọi người. Thế là em cố gắng đứng lên, tuy đôi bàn chân thật sự yếu ớt, tuy tinh thần chưa thật sự phấn chấn hơn tí nào. Nhưng ít ra em còn nghĩ tới nó, em nộp đơn xin đi làm lại. nhờ đến công việc, biết đâu em lại quên đi và bình phục trở lại. Thế là cuộc phỏng vấn cũng thành công, em đi làm lại. Ngỡ đâu cuộc đời mình gặp bao nhiêu trắc trở như vậy là quá đủ, thế nhưng…………..

Rồi sóng gió lại tới, em lại phải tiếp tục đương đầu, em hết mình với công việc. Vì lúc đó với em công việc như là vị cứu tinh, nó giúp em quên đi thời gian và làm em bận rộn. Làm hơn cả trách nhiệm của mình, vì em cần có nó, chứ có phải em làm vì có sự tính toán gì đâu. Thế mà cũng làm  mọi người hiểu lầm và dị nghị, cuộc sống gì mà chán thế? Thật khốn nạn với em, em cứ cố gượng cười và nuốt đắng vào trong, chỉ vì em quá cần công việc trong thời gian như thế này. Vẫn cố gắng cho dù gặp nhiều khó khăn trong mưu đồ xấu xa của đồng nghiệp. Sống không thẹn với lòng mình là được phải không anh? Cũng có những người bạn đồng nghiệp đã giúp em vượt qua cơn bệnh hoạn ấy. Nhờ vào tình thương, sự cảm thông giữa con người với con người làm em bừng tỉnh. Em đã nhìn vào đấy mà nhớ ra rằng, bản chất của mình là đây: “sẻ chia và cảm thông với người khác. Sống hết mình cho những người xung quanh và luôn nghĩ cho họ hơn cả bản thân mình. “ Em đây mà, chính em đấy, lại là người con gái có ý chí rất kiên cường và là người rất bản lĩnh. Thế sao bao lâu nay em đánh rơi ở nơi nào?. Em cố quyết tâm phải làm lại từ đầu, nhưng sẽ rất khó khăn……Cho đến khi….

Cho đến khi em gặp anh, gặp anh trong một sự tình cờ không ngờ tới. Em chẳng còn tâm trí để tâm đến chuyện gặp gỡ hay bắt đầu cho một tình yêu mới. Quá đớn đau và sợ hãi, đó là nỗi ám ảnh mà em nghĩ sẽ chẳng bao giờ xóa nhòa khỏi tâm trí em. Em lạnh lùng đến nỗi không nhận ra, đó có còn phải là mình nữa hay không! Em chẳng quan tâm gì đến anh cả và khi đó anh đến với em cũng chỉ là thoáng qua trong cuộc sống mà thôi. Nhưng chuyện đời không như ta nghĩ……………….

Anh một lần đỗ vỡ trong hôn nhân, còn em một lần thất bại trong Tình yêu. Một lần cũng đã đủ khiến con người ta chết đi cả cuộc đời, anh bất mãn, em mất niềm tin. Cả hai có cùng một vết thương lòng khá đau đớn, phải chăng khi cả hai có cùng một hoàn cảnh khiến em và anh càng gần gũi và cảm thông cho nhau hơn mọi thứ. Cả hai chúng ta đã có cùng một lời nguyện: sẽ chẳng bao giờ yêu thêm lần nữa. Vết thương của trái tim ngỡ chẳng bao giờ lành lặn, tâm hồn đã tổn thương quá nhiều khiến cả hai ta chùn bước khi nghĩ đến chuyện yêu thương. Một lần nữa mọi chuyện đều không như ta nghĩ…………Có bao giờ em nghĩ rằng mình sẽ yêu anh, người đàn ông đã có một gia đình, em chưa bao giờ nghĩ mình lại gặp hoàn cảnh trái ngang như thế. Còn anh, một trái tim đã khô cằn tự hóa thạch, bao nhiêu năm chẳng còn chút yêu thương và chưa từng biết cảm giác của hạnh phúc. Anh vẫn cứ sống như một kẻ không tâm hồn, làm việc và làm việc mà chẳng có một bờ vai yêu thương và cảm thông chia sẻ. Anh thèm thuồng có câu nói động viên và an ủi, ấy sao mà khó quá. Anh sống mà chẳng biết ý nghĩa của cuộc sống là gì, dẫu rằng anh luôn cố gắng và sống hết mình. Thế nhưng mọi thứ với anh đều trở nên vô nghĩa, thương cho anh làm sao cả tuổi thơ đi qua anh cũng chẳng gom góp được bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Tình thương gia đình thiếu thốn vậy còn chưa đủ, đến khi lập gia đình ngỡ đâu Chúa Trời thương xót ban cho anh được Tình yêu tuyệt vời. Ấy vậy mà… không vẫn như không!

Em thương anh từ những mất mác thiếu hụt, em thương anh từ cái tuổi thơ bé dại của anh. Em thương anh từ những đòn roi và mặc cảm, em thương anh từ những nỗi niềm khát khao của một đứa trẻ thiếu cha. Rồi dần dần em không còn cảm thấy thương anh nữa, mà em đã yêu anh tự lúc nào không biết. À! em yêu anh từ những vất vả trong cuộc sống, em yêu anh từ những nỗi buồn trong xung đột, từ những nỗi niềm mà chẳng ai hiểu cho anh. Từ những khát khao hạnh phúc, từ những hoài bão lớn lao, từ những khó nhọc, từ những ý chí vươn lên. Và Yêu anh từ Trái tim nồng hậu và cũng vì anh là người đàn ông có trách nhiệm. Em yêu anh mà em vẫn chưa nhận ra được đó có phải là Tình yêu hay không! Hay có lẽ vì em tự dối lòng mình, vì chẳng dám nhìn nhận đó chính là Tình yêu. Em trách bản thân mình, em trách trái tim mình tại sao lại rung động thêm lần nữa. Em trốn chạy mỗi khi nỗi nhớ anh da diết, những nỗi cô đơn vây lấy em mà chẳng dám nói với anh một lời. Vì với anh bây giờ, gia đình vẫn còn là một gánh nặng. Hoàn cảnh với anh lúc này vẫn còn khó khăn lắm, vẫn còn vướng bận lắm và chắc là anh sẽ chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ cho tình yêu của riêng mình. Lại lần nữa em tự chọn cho mình đau khổ, biết rằng yêu anh sẽ là một chông gai và thử thách hiểm nguy. Biết rằng yêu anh là điều không hy vọng, là con đường không có lối đi không có hoa thơm cỏ lạ. Thế nhưng Lý trí nào có thắng nổi Trái tim anh nhi? Thế em đành chấp nhận yêu anh trong thinh lặng, một Tình yêu lặng thầm nhưng sâu sắc. Có những con đường bằng phẳng chờ em bước đi thế mà em không hề tiến tới.,lại chọn con đường đầy hiểm nguy. Thế nhưng đi trên con đường đó em lại thấy lòng ấm áp và an toàn biết dường nào. Ngày qua ngày anh cũng đã yêu em tự lúc nào không hay, thế nhưng anh cũng ngại bước đến gần bên em. Vì anh sợ lại lần nữa cướp đi niềm tin mà em đã khó nhọc tìm lại được, anh sợ anh sẽ là gánh nặng cho em. Anh sợ em sẽ tổn thương và anh sợ em sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng anh à, anh cũng đâu có thắng nỗi lý trí đâu, càng tránh xa em , càng cố nén lòng đi thì cả hai chúng ta cũng có trốn tránh được gì. Hay lại càng cảm thấy gần nhau hơn, yêu nhau hơn và cần có nhau hơn. Yêu anh, em tìm lại được chính bản thân mình, còn yêu em anh thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều, cả hai chúng ta đều nhận  ra rằng cuộc đời này rất có ý nghĩa. Lại càng muốn sống hơn bao giờ hết, em biết trước mắt mình là cả một đoạn đường dài trắc trở, thế nhưng em vẫn tin rằng em sẽ đến được phía cuối con đường vì nơi đó có tên anh và vẫn tin rằng trên cõi đời này vẫn còn tồn tại thứ gọi là Tình Yêu. Em sẽ đợi và chúng ta sẽ luôn bên nhau cho dù thế giới có trở nên thế nào đi nữa.

Anh thấy không? Cuộc đời luôn có những mặt trái và những mặt phải, có đau khổ có vấp ngã có gập ghềnh thì mới thấy cuộc đời ý nghĩa biết bao nhiêu. Hãy cố gắng vượt qua như ta sinh ra là chấp nhận và cố gắng. “SỐNG LÀ ĐỂ SAU NÀY KHI NHÌN LẠI TA CÒN CÓ CHUYỆN ĐỂ KỂ, ĐỪNG SỐNG CẢ CUỘC ĐỜI MÀ KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ KỂ THÌ PHÍ CẢ ĐỜI NGƯỜI”       Rất may mắn vì Tạo Hóa đã ban cho em một nửa còn lại của cuộc đời mình. Đó chính là Anh.

“ Trong Tất Cả Cuộc Đời Em-Những Gì Anh Mang Đến.

Em Xin Một Điều Thôi: Được Mãi Mãi Yêu Anh”

                            Hoahongxanh!

Đã được xem 4031 lần
Sưu tầm bởi: Blue-Rose
Cập nhật ngày 22/01/2010


CẢM NHẬN
hic!
niềm tin sẽ giúp bạn !giống như tui luôn phu nhận điều người đó ko yêu mình........
Được viết bởi tyduli (25/01/2010 - 8:44:12 AM)
Mình cũng tin
2 con người cô đơn có thể sưởi ấm cho nhau, nhưng mình ko chấp nhận được như bạn, ngoài anh ấy ra mình chẳng nhìn sang ai khác, chúc bạn luôn vững tin trong cuộc sống.
Được viết bởi kelly912 (23/01/2010 - 7:08:06 AM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
10 Tin Nhắn Ấm Áp
Em sẽ yêu anh nếu anh biết........
100 ĐIỀU LÃNG MẠN NHẤT
Bạn đang yêu ???
Những ý tưởng tình yêu
Ði tìm một nửa đích thực của bạn
Phải lòng em
Những lỗi phái nam thường mắc phải khi bắt đầu yêu
Em mãi nghi ngờ tình anh.
Tình đầu mong manh
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha