Tôi bảo em có hối tiếc vì đã quen tôi không em trả lời không anh àh, còn tôi thì ngược lại tôi mong rằng gí như mình lạnh lùng hơn chút nửa để khỏi đem sự mệt mõi của chính mình đến em, tôi luôn cứ tưởng rằng gặp 1 cô gái ít tuổi hơn mình sẽ là 1 điều tốt vì như thế mình sẽ được sống lại với tuổi trẻ, sẽ được hưỡng nhiều niềm vui mà đối phương mang lại, và vì khuôn mặt trong sáng và thánh thiện ấy đã cuốn tôi và em vào cơn bão..
Gía như chúng ta đừng quen nhau sẽ tốt hơn phải không em, thì em đâu có buồn đến thế, anh vẫn nhớ hình ảnh tinh nghịch của em ngày xưa, mạnh mẽ và gan lì như con trai, đùa giỡn và ca hát suốt ngày, nhưng giờ thì sao em bổng trầm tính, ít nói, ít cười, ít đùa giỡn, em bổng trở nên yếu đuối từ giọng nói đến cử chỉ, bởi vì lở thương tôi người lầm đường lỡ bước, sống trong nổi buồn nhiều hơn niềm vui, mà với 1 con người như thế lấy đâu ra hạnh phúc và niềm vui mang đến cho em chứ.cuộc đời tôi dù đắng cay thế nào cũng đã trải qua rồi tôi có thể chiệu được tại sao tôi lại để em phải chiệu đựng những điều đó vì tôi chứ!
Tôi đã đi thật xa mà không nói với em lời nào,và đã ném điện thoại xuống sông rồi em à, em sẽ chẳng nào liên lạc được nửa, tôi sẽ đi tìm cuộc sống mới vì tôi là người đã quen với những chuyến đi rồi mà, cũng chỉ là 1 cuộc sống mưu sinh bình thường thôi,để trả lại cho em những giây phút vô tư hồn nhiên của cô bé học trò, tôi không để cuộc đời mình ảnh hưởng đến tương lai đang rất tốt đẹp của em, rôi thời gian sẽ lam em quên thôi, em sẽ biết tìm lấy hạnh phúc vốn có của mình, tôi nghĩ thế vì em rất thông minh mà, và vì kẻ đơn độc này lần đầu tiên được 1 người con gái quan tâm và lo lắng và vì sự cao thượng ấy đã khiến cho kẻ khốn cùng cũng phải mang chút cao thượng cuối cùng của mình để trả cho em, ích kỉ để được hạnh phúc đó là quy luật nhưng a sẽ không làm thế với em thiên thần ah.......
Em bảo rằng 3 năm nửa em sẽ họ đại học, sẽ kiếm nhiều tiền để a và em đi chơi và hưởng thụ, để tôi không còn đi sớm về khuya, và rồi em mua những cuốn sách về niềm tin và sức khoẻ cho tôi đọc , và rồi đưa a đến tận hưởng nhửng cảnh đẹp thơ mộng của huế...tôi là gã đàn ông tồi phải không em, tôi yêu điều đó chừng nào, tôi yêu những điều trong sáng đó chừng nào, nhưng tôi không thể tiếp tục, tôi không muốn cuộc đời của 1 kẻ bỏ đi ảnh hưởng đến em......hãy lý trí mà nắm bắt hạnh phúc em ah, cố lên em nhé
Những kỉ niệm đẹp đẽ tôi sẽ mang theo, giờ tôi muốn mình không còn là cơn bão nửa mà chỉ là 1 cơn gió mát thoảng qua đời em, rồi cuộc đời sinh viên nhiều niềm vui sẽ lấp đi nổi buồn của e với tôi nhanh thôi, e sẽ không buồn lâu phải không, giờ tôi phải xa huế, xa thành phố mộng mơ, êm đềm và xa em với những kỉ niệm vừa vui mà cũng vừa buồn, đaklak mùa này mưa nhiều lắm em ah, chỉ còn anh với điếu thuốc cháy trên môi thôi!