:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Thú nhồi bông không biết nói

        Tác giả: Khuê Việt Trường

Căn phòng nhỏ, Liên khoe với Nhẫn: “Nhỏ nhưng dễ thương. Em phải trả thêm cho bà chủ 200 ngàn mới được ưu tiên căn phòng này”. Lương của một nhà thiết kế không thấp, vài triệu một tháng cũng đủ cho Liên chi tiêu thong thả. Dư tiền, mua sắm thêm chiếc tivi, mua đầu máy để xem phim, mua chiếc tủ lạnh dự trữ đồ ăn. Nghĩa là giờ đây đã tự lập.

Từ ngày quen Nhẫn, Liên sắm thêm chén, bát, thêm ly uống nước và thêm cả nồi cơm điện để thỉnh thoảng nấu cơm ăn cho có vẻ gia đình. Thỉnh thoảng Nhẫn ghé qua, bữa cơm đôi khi chỉ là rau, mắm, nhưng đó là những bữa cơm ngon miệng đối với Liên.

Mẹ bảo: “Tại sao có nhà con không về mà ở? Con với cái”. Liên lắc đầu: “Con thích thế”. Thích thì buổi tối tan việc, thay vì vội về nhà, có thể rong chơi một vòng phố, vào một quán cà phê nhạc nào đó được thiết kế nằm ngay góc phố ngồi ngắm người qua lại. Tối, thích thì vào một quán bar nào đó, bắt tréo chân ngắm nhìn người ta chưng diện, nhảy nhót. Tối, lang thang trong phố khuya, nghe những chiếc lá vàng cong mình lìa kiếp.

Liên đâu cần lo toan cơm áo nữa, cũng chẳng có gì gọi là khổ đau. Ôi, Liên có một thời trẻ trung và trái tim ngập tràn mơ ước. Liên ghét mỗi bữa cơm phải đủ đông mặt, tối phải tắt đèn ngủ đúng giờ, không được đi chơi khuya. Thế là ra thuê nhà ở riêng, là tự do.

Nhẫn cũng là con người tự lập. Sau khi tốt nghiệp khóa biên kịch của trường sân khấu điện ảnh, anh đã kiếm ngay được một suất học bổng sang Úc. Tốt nghiệp xong, anh ở lại làm việc, tính ra cả 7 năm trời mới trở lại Việt Nam.

Lúc đầu hai người gặp nhau đều “coi trời bằng vung”. Chương trình “Đêm không mùa” là một chương trình ca nhạc do Nhẫn làm đạo diễn ngay khi mới về nước, còn Liên thì được giao nhiệm vụ thiết kế sân khấu theo yêu cầu của Nhẫn.

Mái tóc hớt cao lởm chởm, nhìn Nhẫn thật khó ưa, giống như mấy anh chàng con nhà giàu học đua đòi ăn chơi. Nhẫn lại luôn che đôi mắt mình bằng một cặp kính đen, như trong đôi mắt ấy có điều gì bất an.

Còn chuyện “làm nổi”, đi làm việc bằng chiếc “cối 81” cũ xì xì, loại xe mà người ta đã thanh lý từ lâu. Nhẫn cười khi mọi người nhìn phương tiện đi lại của mình: “Đi xe như thế này khỏi mất công gởi xe, để đâu kẻ trộm cũng không thèm lấy”.

Ngày đầu tiên gặp nhau, Nhẫn hỏi: “Cô ra trường mấy tháng rồi? Học chắc không khá đâu nhỉ? Nhìn cách ăn mặc là biết tính cách. Con gái học thiết kế mà ăn mặc giống như bà nhà quê”.

Hôm đó Liên mặc “nhà quê” thật. Chẳng là Liên vừa mới thi nữ công gia chánh bên Công đoàn. Đi thi nữ công gia gia chánh chẳng lẽ lại ăn mặc đẹp giống như đi hội. Thi xong, vẫn còn mặc bộ quần áo luộm thuộm, sếp gọi: “Em qua trao đổi với đạo diễn Nhẫn chương trình của mình nghe em. Đi ngay nhé...”. Vậy là leo lên xe, đi.

Ờ, mà Nhẫn là ai? Nhẫn cũng chỉ là một tên con trai trong hàng hà sa số con trai có dăm chút chữ trong bụng, được ra nước ngoài trở về, cứ tưởng mình là cái rốn của nhân loại - đó là ý nghĩ trong đầu của Liên khi bị Nhẫn chê là nhà quê: “Quê à? Quê rồi có sao không?”.

Khi đó, Liên không chút cảm tình với Nhẫn chút nào. Mẹ nói: “Cái trán dô, cái đôi môi mím, cái chân đi thật nhanh, cái miệng như trả chữ lại trong miệng người ta như thế thì không ế chồng cũng chẳng thằng nào ở được với cô dăm ngày”. Liên ôm mẹ: “Thật hả mẹ?”.

Rồi thỉnh thoảng mẹ tạt sang phòng của Liên, dọn dẹp đồ đạc, lắc đầu: “Thời thế thay đổi nhiều rồi, con gái chưa chồng mà ra ở riêng. Không khéo lụy thằng nào vác cái bụng về nhà là hết thuốc chữa. Khôn ba năm dại một giờ đó con gái ạ”.

Liên cười với mẹ: “Hông dám đâu mẹ ơi, con gái mẹ mà”. Mẹ ngạc nhiên khi thấy trong phòng đầy các con thú nhồi bông. “Bộ con định mở cửa hàng bán thú nhồi bông à? Hay là bị đuổi việc rồi nên chuyển nghề?”.

Những con thú nhồi bông như “gom của tất cả cửa hàng bán thú nhồi bông lại” là của Nhẫn đem tới. Nào là những chú gấu xinh xinh màu đỏ, màu trắng, màu vàng. Rồi con chó lớn, chó nhỏ, con cọp, con khỉ... Những con thú nhồi bông đầy trong phòng, chen trên giường và trên cả ghế...

Nhẫn đem những con thú nhồi bông để đầy trong phòng của Liên, rất từ từ. Nhẫn dí dỏm: “Ở ngay Công viên Tự Do, người ta bày bán mấy con thú nhồi bông giống như bán quần áo sale, mua đem tới đổi lấy mấy bữa ăn chung, em nhé”. Liên cười như vẫn cười: “Vô tư đi”.

Ừ, Nhẫn cứ vô tư mua mấy con thú nhồi bông ở Công viên Tự Do hay ở bất cứ nơi nào trên phố đem tới đây. Thú nhồi bông không phải là hoa hồng cho nên không phải là lời tỏ tình. Ừ, Nhẫn nói: “Ngủ một mình, ôm mấy con thú vào lòng ngon giấc lắm đó”.

Đêm, về nhà sau một cuộc rong chơi, bật đèn lên là thú nhồi bông bao quanh, cũng vui. Có khi ngồi vào máy làm việc tới khuya, mưa tỉ tê vỗ về trên mặt kính cửa sổ, ôm con thú nhồi bông vào lòng.

Liên trả lời mẹ: “Mấy con thú nhồi bông bị lỗi, người ta bán rẻ, anh Nhẫn mua về cho con đó mà”. Mẹ hỏi đột ngột: “Nó là bạn trai con à?”. Mẹ hỏi vô tình nhưng Liên đỏ mặt: “Yêu gì đâu”. Mẹ lắc đầu: “Con trai thời buổi này chẳng đứa nào chịu khó tặng một lần mấy chục con thú nhồi bông, nếu nó không có cảm tình”. Rồi mẹ đi. Chỉ còn lại trong phòng những con thú nhồi bông và sự chênh vênh...

Trong tình yêu, khi chia tay nhau người ta thường bỏ hết những vật gọi là kỷ niệm. Đôi khi là một chiếc vòng đeo tay, một chiếc đồng hồ hoặc là một chiếc khăn choàng bé nhỏ, một tấm ảnh chụp chung. Bởi đơn giản là trong lồng ngực người ta là trái tim bé nhỏ. Về phương diện y học thì trái tim chỉ có nhiệm vụ chuyển máu đi và về để duy trì sự sống. Nhưng trong lãnh vực tình yêu, khi lòng nhớ là sự co thắt đến kỳ lạ của những cơ tim ấy, khiến lòng mênh mang buồn.

Nhẫn chưa một lần tỏ tình với Liên. Chưa một lần nào hai người ôm nhau chứ nói chi là một nụ hôn gởi lòng này qua lòng kia. Không có gì cả. Ngày đầu tiên khi Nhẫn gọi Liên là cô gái nhà quê đã xa hun hút. Rồi thành thân nhau, thành một cặp ăn ý với nhau trong các chương trình sân khấu.

Vẫn nụ cười sảng khoái khi hoàn tất một chương trình: “Mình đi làm một cốc bia tươi đi, cho vơi cái mệt mỏi”. Vậy là leo lên yên sau của chiếc xe cối cũ xì của Nhẫn để tìm quán nào đó. Lúc đầu uống một ngụm, rồi vơi nửa ly, thói quen đi cùng Nhẫn khiến Liên có thể uống cả nửa lít bia. Nhẫn vỗ tay: “Giỏi, mình thích lấy một bà vợ biết uống bia để dắt đi nhậu khi buồn”.

Thỉnh thoảng vào giờ ăn, Nhẫn lại ghé qua: “Đói quá, nấu gì cho ăn đi”. Liên bỏ thói quen thích sống một mình, Liên chợt khám phá ra là nấu ăn và ăn chung với một người đàn ông thì cảm thấy ngon miệng hơn. Có Nhẫn ăn cùng, Liên cảm thấy vui.

Và cũng chỉ vậy thôi cuộc sống. Chẳng có thêm bớt gì đâu trong tình yêu, mà cuộc tình nào chẳng giống cuộc tình nào. Mỗi con thú nhồi bông Nhẫn đem tới đều là một niềm vui cho Liên.

Ngày xưa, Liên mơ mẹ mua cho mình một con thú nhồi bông có bộ lông trắng mượt. Nhưng đợi mãi vẫn không có con thú mơ ước vì khi đó gia đình còn gặp khó khăn. Nhẫn đã đem những con thú nhồi bông tới, và bây giờ anh biến mất không dấu vết.

Liên vẫn nấu cơm, vẫn đợi tiếng gõ cửa: “Mới mua một con thú nhồi bông nữa nè. Thích không?”. Nhẫn chưa ngỏ lời tình, anh chỉ để lại những con thú nhồi bông rồi đi Úc. Ở đó có điều gì vương vấn cùng anh, làm sao Liên biết.

Nhưng trùng xa quá, trùng xa quá. Ít ra thì khi lìa xa, anh cũng cho Liên cùng tiễn đưa. Những con thú nhồi bông vẫn ở trên bàn, vẫn ở trên giường. Những con thú nhồi bông đâu biết nói.

Liên đem những con thú nhồi bông đến trại trẻ mồ côi trao tặng. Trả nhà, Liên trở lại nhà cha mẹ. Cửa mở, mẹ nhìn Liên, nói: “Thất tình phải không?”.
Đã được xem 3393 lần
Sưu tầm bởi: CamChuong
Cập nhật ngày 08/06/2007


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha