Căn phòng nhỏ, Liên khoe với Nhẫn: “Nhỏ nhưng dễ thương. Em phải trả thêm cho bà chủ 200 ngàn mới được ưu tiên căn phòng này”. Lương của một nhà thiết kế không thấp, vài triệu một tháng cũng đủ cho Liên chi tiêu thong thả. Dư tiền, mua sắm thêm chiếc tivi, mua đầu máy để xem phim, mua chiếc tủ lạnh dự trữ đồ ăn. Nghĩa là giờ đây đã tự lập.
Mẹ bảo: “Tại sao có nhà con không về mà ở? Con với cái”. Liên lắc đầu: “Con thích thế”. Thích thì buổi tối tan việc, thay vì vội về nhà, có thể rong chơi một vòng phố, vào một quán cà phê nhạc nào đó được thiết kế nằm ngay góc phố ngồi ngắm người qua lại. Tối, thích thì vào một quán bar nào đó, bắt tréo chân ngắm nhìn người ta chưng diện, nhảy nhót. Tối, lang thang trong phố khuya, nghe những chiếc lá vàng cong mình lìa kiếp.