Đêm nay bầu trời đầy sao, em lặng lẽ ngắm nhìn và nhẩm đếm một cách rất thói quen. Em chợt nhớ những ngày đã qua, những ngày mà có cả anh, em và bầu trời thắp sáng những vì sao.
Anh có còn nhớ không? Khi ấy cả hai ta cùng đếm và đếm đến nỗi chẳng nhớ là đã đếm được bao nhiêu ngôi sao sáng tỏ hay lu mờ. Em rất sợ va chạm vào kỷ niệm nhưng trong những lúc buồn bã, kỷ niệm bình an như khi có anh bên cạnh.
Dường như trên bầu trời mênh mông kia không có ngôi sao chung của chúng ta nữa phải không anh? Anh có còn nhớ mỗi khi em ngắm sao anh thường bảo gì không? "Mỗi người có một ngôi sao thôi", khi ấy em chẳng bằng lòng và cứ bảo anh ăn gian lấy cắp mất sao của em. Em bướng bỉnh và hay vòi vĩnh làm anh phải khổ sở nhiều, nhưng đến bây giờ em mới cảm nhận hết cái sai của chính bản thân mình. Ai cũng có một thời vụng dại, thời vụng dại của em là một sự lầm tưởng để anh phải khổ và chính em bây giờ mới cảm nhận hết, rằng mình cũng đang âm thầm khổ trong muộn màng.
Em quá quắt khi bảo rằng: "Con trai ai cũng nói dối và làm khổ con gái". Em bướng bỉnh không cho anh nói thêm một lời nào cả. Em thật quá đáng khi đem lòng tin của anh ra cân, đo, đong, đếm. Em đã quá đa nghi phải không anh? Em thật khờ dại khi để vuột mất một trái tim chân thành và đáng quý.
Em vẫn còn nhớ trong một đêm mây đen vần vũ, dáng anh lặng lẽ bước với cả tâm tư trĩu nặng u buồn. Đêm ấy trời không một ngôi sao, dường như nó mang một ý nghĩa cái chung không thể tồn tại, khi cả anh và em không chung lối mộng và cách nghĩ. Anh chân thành còn em lại quá đa nghi...
Giờ đây, em mới có cảm giác rằng trong vũ trụ chẳng có gì tuyệt đối. Nhưng có muộn màng lắm không anh? Lời chia tay vẫn còn âm vang và mãi mãi là lời hối tiếc của một trái tim khắc khoải. Gió thổi nhẹ và se lạnh nhưng lòng em lại thấy ấm áp nhiều và nhiều lắm khi trên nền trời bao la kia có một vì sao chung nhấp nháy. Phải chăng ở nơi xa xôi nào đó, anh cũng đang âm thầm nghĩ như em.......???!!!