Để thêm một lần 17 tuổi
Anh có bao giờ tin vào những vì sao không? Cái tính sâu sắc của em bảo em không thể tin vào nhữgn linh vật nhỏ bé lấp lánh ấy được. Nhưng em lại đọc quá nhiều cổ tích, mà cổ tích thì lại có quá nhiều những điều không thể hiểu được.
.
Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Giờ này em đã ở một nơi xa lắm rồi. Nơi ấy không có anh. Mà không cái gai tài ít ỏi của em đã bao giờ có đôi mắt của anh, tiếng nói của anh đâu. Em là một người lạnh lùng, mà vẫn thấy tội nghiệp mình. Anh không thể hiểu được đâu, chính em cũng không thể hiểu được mình từ khi biết anh. Em vẫn hay vẫn hay tàn nhẫn mà rồi thành dịu dàng, đa cảm. Điều đó là để cho anh, riêng minh anh thôi. Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó, nếu anh không tự biết. Chỉ duy nhất một đứa bạn gái của em biết được tất cả những điều này.
Anh có biết nó đã ngạc nhiên thế nào khi lần đầu tiên nó tìm thấy em yếu đuối thật sự trong những mảnh vỡ của vỏ bọc mà em đã cố tình tạo ra. Cái vỏ bọc kiêu căng, lạnh nhạt, bất cẩn và hoang phí. Em biết, em tàn nhẫn lắm, độc ác lắm. Những cái bánh xe ấy trượt dài lắm. Nhưng, cứ mỗi đêm em lại ghi nhật ký về anh, lúc ấy, em hiền lành, tự ti, nhút nhát và tôi nghiệp làm sao. Em rất sợ mình bắt gặp mình lúc ấy. Sao lúc ấy nước mắt lại nhiều thế?
Em đã tự coi anh là một cái gì đó của em, và hôm nào cũng tìm anh trên con đường dài dằng dặc mà hai đứa vẫn đi. Con đường ấy bây giờ mới lắm, và chẳng cái gì trên đó có thể làm cho em yên bình như đôi mắt của anh. Yên bình! Ở nơi xa xôi này em thèm được điều ấy. Nhưng ở đây toàn những người xa lạ. Không có anh, không có con đường mà em vẫn thấy tim mình đập thình thịch và mặt thì đỏ ửng mỗi lần phóng vụt xe qua. Ở nơi đây, em khôn lớn một mình, nhưng không thể yên bình. Vì nhớ. Thời gian cũ qua rồi. Viên thuốc ấy hình như đã hết tác dụng. Em đã không thể quên được cái làm cho tuổi mười bảy của mình trở thành tội nghiệp.
Bây giờ em đã hai mươi tuổi. Trong hai mươi năm ấy, em có mười bảy năm khờ dại và ba năm khôn ngoan. Khôn ngoan chỉ đủ để nhận ra mình khờ dại. Chỉ thế thôi.
Em tự tin vào nhật ký của mình: Mình yêu rồi. Mà chẳng biết là điều ấy có thật không nữa. Yêu, là như em bây giờ ư? Mà yêu ai? Một người mà em không biết tên, không biết tính tình, sở thích, thậm chí, không biết em có là cái gì trong mắt anh không? Em vẫn biết em ngày ấy nhỏ bé, tầm thường, lại tự cho mình là sâu sắc. Rồi độc ác. Cái gì của mình cũng phá hỏng, cũgn chóng chán rồi ngỏng cổ thèm muốn cái khác y như một đứa trẻ con ba tuổi. Thật buồn cười!
Anh có bao giờ tin vào những vì sao không? Cái tính sâu sắc của em bảo em không thể tin vào nhữgn linh vật nhỏ bé lấp lánh ấy được. Nhưng em lại đọc quá nhiều cổ tích, mà cổ tích thì lại có quá nhiều những điều không thể hiểu được. Nếu có một ngôi sao của em trên đó, em sẽ nuốt nó vào bụng, để không có một ai có thể từ nó mà biết được điều bí mật khủng khiếp của em: Em yêu anh! Chắc ngôi sao nhỏ ấy cũng phải quay điên cuồng quanh một quỹ đạo mà chính nó không thể hiểu được. Còn ngôi sao của anh khổng lồ mà ngàn vạn ngôi sao khác đã đi và đang đi. Em sợ mọi người biết điều bí mật ấy, khi mà anh vẫn chưa kịp biết em là ai.
Bạn em bảo: Sao mày không yêu người khác đi, có thể sẽ tốt hơn. Yêu người khác, chuyện đó chắc sẽ dễ dàng nếu như anh không phải là chuẩn mực, và là cái chuẩn mực em không thể tìm thấy ở đâu. Em biết là mình rồi sẽ lấy chồng - cuộc đời là thế mà – nhưng em cũng biết là người ấy, nếu không phải là anh thì cũng sẽ là hình bóng của anh. Ai bảo tuổi mười bẩy của em là không sâu sắc.
Em đã viết rất nhiều thư cho anh, hay đúng hơn cho mối tình của mình, bởi vì sẽ không một lá thư nào tới tay anh đâu, và cũng không có một người thứ hai đọc chúng. Chúng là bí mật lớn nhất của em và là cái mà mọt đứa hoang phí như em biết giữ. Đừng trách em về tất cả những điều này.
Hình như em là đã biết đầu yêu, hay gần như thế, chỉ vì đôi mắt ấy rất giống anh. Anh biết không, em đã thực sự ngạc nhiên khi thấy mình nhớ một người không phải là anh. Điều này mới chỉ mình em biết thôi. Và em cũgn biết rằng lúc này, chỉ cần anh đến, mọi cái mới mẻ ấy sẽ biến mất như chưa từng có…
Vâng, vào lúc này, một cô gái hai mươi tuổi khôn ngoan như em sẵn sàng đặt tất cả những gì mình có vào bàn tạo hoá để sống thêm một lần tuổi mười bảy…
Đã được xem 1863 lần
Sưu tầm bởi: romituan
Cập nhật ngày 20/04/2008
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|