Tôi đang bối rối quá nên rất mong nhận được ý kiến từ bạn đọc. Tôi 26 tuổi, cô gái bình thường, không xinh đẹp, nhưng dễ mến nên được rất nhiều người quý mến và thương yêu. Nhưng trong lòng tôi luôn mang nặng vết thương từ tình yêu đầu tiên, vì thế tôi trốn tránh mọi tình cảm của người khác. Hằng ngày tôi đến cơ quan rồi về nhà và dành hết mối quan tâm cho người thân.
Mối tình đầu của tôi không đẹp như những người khác, nhưng nó cũng đầy những yêu thương, hồn nhiên, giận hờn của một cô gái mới lớn. Anh quen biết và tìm đến tôi từ sự tò mò và ghép đôi của bạn bè. Vì trong mắt anh, tôi là cô gái kỳ lạ bởi tôi sống nghiêm túc và đa cảm, nhưng lại hồn nhiên luôn gây cười cho mọi người bằng cách nói ngộ nghĩnh không giống ai. Đặc biệt tôi chẳng bao giờ mặc quần short, lửng như các bạn gái ở trọ khác.
Lúc đó tôi mới học năm thứ 2, còn anh lớn hơn tôi 7 tuổi. Tôi cảm mến anh vì biết được cuộc sống của anh khá vất vả, khó khăn lắm anh mới vừa đi làm vừa đi học. Một năm sau, tôi nhận lời làm bạn gái anh. Tôi trân trọng tất cả những gì anh dành cho tôi và bắt đầu óc vô tư của mình phải hiểu hết sự vất vả của anh, kể cả sự vô tâm của anh đối với tôi nữa.
Tôi không trách giận gì khi anh ít đến thăm tôi mà dành hết thời gian cho bạn bè. Đầu óc non nớt của tôi cho đến giờ vẫn không hiểu tình yêu là như thế nào. Tại sao những người khác yêu nhau hạnh phúc, vui vẻ biết bao? Còn tôi, có người yêu tôi vẫn đi và về một mình, có chuyện buồn cũng chỉ biết tâm sự với bạn thân chứ không dám chia sẻ với người yêu vì anh ấy luôn cho rằng chuyện nhỏ, chuyện cỏn con.
Tôi thi tốt nghiệp và đang chờ biết điểm nên tôi cũng muốn đi làm thêm để bắt đầu cuộc sống độc lập. Anh và tôi luôn bận rộn với cuộc sống và việc học nên một tuần chỉ gặp nhau một lần, trừ những lúc giận nhau 2-3 tuần anh mới đến gặp tôi. Tôi cũng nghĩ đơn giản rằng tính của anh là như thế. Một lần, tôi gặp anh chở Lan đi chơi (Lan đã có bạn trai rồi và rất hay nói xấu anh). Tôi cũng không trách giận gì mà chỉ hỏi đùa về chuyến đi chơi đó, nhưng anh không thừa nhận và giận dữ với tôi.
Tôi đặt lòng tin nơi anh nhiều nên tôi không thể chấp nhận việc anh lừa dối tôi. Trong lúc nóng giận tôi đã tát anh và nói chia tay. Anh bất ngờ vì hành động này của tôi, chưa bao giờ tôi phản ứng mạnh như thế. Tôi cứng đầu không nói câu xin lỗi, anh tự ái im lặng. Ba tháng sau, anh có bạn gái là Cúc (cũng lại là cô gái từng biết anh và tôi yêu nhau). Còn tôi, tôi không dám yêu lần nữa. Tôi cũng thử yêu và chấp nhận tình yêu của những người yêu thương tôi, nhưng tôi không thể.
Sau gần 3 năm yêu Cúc, giờ anh muốn quay lại vì biết tôi vẫn chưa yêu ai và cũng vì anh và Cúc không đến với nhau được (tôi chưa biết rõ nguyên nhân). Anh xin lỗi tôi, ngày trước trong anh có sự đùa cợt, Cúc chỉ là người lấp khoảng trống trong anh khi không còn tôi. Rằng trong suốt thời gian đó anh vẫn thường đến nơi tôi làm việc để được nhìn thấy tôi không phải mong muốn quay trở lại mà là muốn được thấy tôi, thế thôi. Anh muốn tôi cho anh cơ hội được làm lại và muốn hai đứa yêu nhau hạnh phúc, đẹp như những người yêu nhau khác. Và anh muốn năm sau chúng tôi sẽ kết hôn.
Tôi còn tình cảm với anh nhiều lắm, nhưng tôi không dám đặt lòng tin vào anh. Tình cảm của tôi ngủ yên sau bao nhiêu thời gian đó giờ như giằng xé tôi giữa lý trí và con tim. Có lúc tôi mệt mỏi với chính bản thân mình. Gia đình và bạn bè biết chuyện thì không đồng ý, chỉ một số ít ủng hộ sự “trở lại” này. Liệu tôi có nên tiếp tục yêu anh không? Anh có thay đổi và yêu tôi thật không? Tôi phải làm sao? Rất mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Hương